Chương 38

Bà cười nói với con trai: "Mẹ còn không hiểu con chắc, trên đường chưa ăn gì đúng không, vào nhà ăn tạm cái gì cho ấm bụng cái đã, ngồi nói chuyện với Thư Thư.”

“Không cần đâu chốc nữa con tự làm được.”

“Chẳng phải đã bảo con vào nói chuyện với Thư Thư một lát hay sao? Vào nhà cất đồ qua đi. Bỏ đi, con không thích trứng đường nâu thì mẹ nấu cho Thư Thư ăn, nấu cho con bát mì vậy.”

Dì Hồ cũng không quan tâm con trai mình nói gì, nói liền tù tì một lúc rồi hùng hùng hổ hổ đi vào nhà bếp, để lại hai người đứng ngoài sân.

Lương Tiến Tích giật giật khóe miệng, nhìn ** nói xong thì chạy thoắt đi, chậm rãi quay đầu nhìn về phía người mà ** bảo anh nói chuyện cùng, “người vợ” mà bà tìm cho anh.

Nhưng mà... anh nhìn cô, cũng không thể không thừa nhận, cô gái này đúng là... có chút xinh đẹp.

Dù nhìn lần hai, vẫn có thể làm lóa mắt người nhìn.

Từ trước đến nay đứng trước người có đẹp hay không anh cũng không có cảm giác gì.

Nhưng cũng không thể không thừa nhận, lần này là ngoại lệ.

Nhưng, anh mà là người háo sắc sao?

** tìm đâu ra được người như thế vậy?

Lâm Thư bị ánh mắt thẳng thắn của người trước mặt đánh giá đến hết hồn hết vía.

Mặt đỏ như gấc, tai nóng bừng, trong lòng cô thấp thỏm lo sợ.

Trông anh như thế này, chắc chắn là có ý kiến với mình, hình như còn hơi khó chịu… Là vì vừa nói chuyện với dì Hồ như vậy, hay là lúc đi trên đường nghe thấy gì đó?

Dù sao thì người trong thôn này miệng ai cũng như cái loa thùng…

Trước ánh mắt như muốn lật đến từng sợi tóc để soi xét của anh, Lâm Thư không thể nói ra câu: "Em thích anh, lúc còn rất nhỏ tình cờ gặp anh hai lần đã nảy sinh tình cảm" đã chuẩn bị trước đó, đây đúng là một lời nói dối vụng về.

Cổ họng cô khô khốc, liếʍ môi, hít một hơi thật sâu, cố gắng đối mặt với áp lực nặng nề trên đỉnh đầu, nói: "Phó doanh trưởng Lương”

“Phó doanh trưởng Lương, tôi là Lâm Thư, là thanh niên trí thức trong thôn, mới xuống nông thôn được hơn một tháng.”

Thanh niên trí thức?

Anh còn tưởng rằng ** tìm cho anh một người vợ ngay trong thôn hoặc ở thôn bên cạnh, thế mà lại là một thanh niên trí thức à?

Nhưng nhìn cô thế này đúng là không giống con gái trong thôn.

Nhưng mà đợi chút đã, mới xuống nông thôn được hơn một tháng thôi á, ** đã quyết định chọn cô làm vợ cho anh rồi à?

** gấp gáp muốn lấy vợ cho anh đến điên rồi?

Hay là trong chuyện này có ẩn tình gì?

Lương Tiến Tích không nói gì.

Da đầu Lâm Thư tê rần rần, sợ không giải thích rõ ràng sau này sẽ xảy ra chuyện, nhắm chặt mắt kể một lèo đầu đuôi câu chuyện: "Phó doanh trưởng Lương, kể ra thì dì Hồ là họ hàng của bà nội tôi, nên lúc tôi xuống nông thôn mẹ tôi đã bảo tôi đến đây vì có gia đình chú Lương dì Hồ ở đây. Nhưng mà lúc tôi vừa đến đây có chút chuyện đã xảy ra, đại đội Thạch Than nhất quyết bắt tôi phải sang đại đội của họ, nói là để tôi làm giáo viên tiểu học cho trường của đại đội họ, không có bữa ăn nào là miễn phí cả, tôi sợ họ có âm mưu gì, nên đành phải nói anh Lương là người yêu mình, nhất định phải đến đại đội Thanh Hà.”

Lâm Thư nói xong một tràng không dám dừng lại để thở.

Lúc này cô mới dám ngẩng đầu lên nhìn Lương Tiến Tích, hít sâu, heo chết không sợ nước sôi, anh muốn xử lý sao thì tùy anh, căng thẳng như thể bước lên pháp trường: "Xin lỗi, phó doanh trưởng Lương, tôi biết làm như vậy rất không công bằng với anh, tôi đã lợi dụng anh, cho nên tôi đã nói với dì Hồ, thực ra chỉ có tôi đơn phương thích anh, anh không hề thích tôi, vậy thì anh chỉ cần nói với dì chúng ta không hợp nhau, cứ coi như một mình tôi tự mình đa tình thôi là được.”

Cô nói xong thì cúi đầu xin lỗi Lương Tiến Tích.

Lương Tiến Tích: …

Lâm Thư cúi gằm mặt, chờ đợi người kia đưa ra phán quyết cuối cùng.

Lương Tiến Tích nhìn cô chằm chằm.

Bởi vì cô đang cúi đầu nên lúc này anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu cô, mái tóc dài đen óng được buộc thành hai bím tóc nhỏ, cái khăn choàng màu xanh trùm kín mặt, chỉ để hở mỗi khuôn mặt và đôi tai, nhưng cũng chỉ nhìn thấy một góc mặt và hai cái tai đỏ bừng, trông thật dịu dàng và mềm mại, như một viên ngọc tinh xảo vậy.

“Ồ”

Một lúc lâu sau Lương Tiến Tích mới “À” một cái, sau đó nhìn chằm chằm cô không nhanh không chậm nói: “Chứ không phải vì em thích tôi nên mới muốn dùng cách này để bám lấy tôi sao?”