Ước chừng rạng sáng lúc 5h, trời còn tờ mờ tối. Tiếng " ò ó o" của gà trống phát ra từ chồng gà góc tây bắc nhà Lâm Đức Vượng. Chung quanh mấy con gà trống nhà hàng xóm tích cực hưởng ứng. Như một dàn giao hưởng đang trên sân khấu, tấu lên giai điệu của một ngày mới.
Bây giờ đang là mùa xuân, công việc đồng áng nhiều. Cả nhà họ Lâm trừ một người ở lại làm việc nhà và trông Hổ Nữu, còn những người khác đều đi làm để lấy công điểm. Cho nên trong nhà ăn sáng rất sớm, Lâm Điền Điền nghe thấy động tĩnh trong sân, liền đi theo ra ngoài.
Lâm Đức Vượng thấy Lâm Điền Điền dậy sớm như vậy liền cười trêu ghẹo: " con út à, không phải mỗi ngày con đều ngủ đến mặt trời chiếu tới mông sao? Sao hôm nay dậy sớm như vậy ? Thật là thiệt thòi lớn nha. Mau mau vào nhà ngủ tiếp, cơm sáng sẽ giữ lại trong nồi nhiệt cho con a."
Lâm Điền Điền lắc đầu:" nằm nhiều choáng váng lắm, con ra ngoài hít thở không khí."
Lâm Đức Vượng nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên lộ vẻ đau lòng:" con út của cha bình thường cười rất đẹp nha, bây giờ thì muốn cười thôi cũng không cười nổi. Thật hận cái tên vương bát đản đó!"
Lâm Điền Điền: đã hiểu, nếu muốn hoà nhập vào nhà họ Lâm. Trước hết phải biết mắng chửi đã!
Thấy Lâm Điền Điền đã dậy, Vương Kỳ Phương liền đem tất cả thức ăn bày lên bàn. Người một nhà tất cả cùng quây quần dùng bữa, cảm giác rất tốt.
Sau khi ngồi xuống quét mắt lên bàn một cái, Lâm Điền Điền liền biết mình đoán đúng rồi. Canh trứng đánh đường ở nhà họ Lâm là đãi ngộ dành cho người bệnh nặng. Bữa ăn hàng ngày của mọi người đều là canh rau dại cùng với khoai lang nấu với cháo loãng ăn kèm dưa muối. Trước mặt trừ bỏ cô cùng Hổ Nữu mỗi người một cái trứng gà đặt trong chén cháo, còn lại những người khác đều không có.
Lâm Điền Điền trong lòng suy nghĩ, mình đã xuyên đến đây rồi, hiện tại ăn cơm ở nhà họ Lâm còn được bọn họ chăm sóc. Về sau lại chỉ có thể sống trong thân phận của nguyên chủ. Cô không muốn mắc nợ nhà họ Lâm là chuyện không thể, đợi thân thể hồi phục, cô phải nghĩ cách cải thiện điều kiện sống của mọi người mới được.
Cũng không nhất thiết phải có thịt cá ê hề . Chỉ cần có thể đảm bảo đời này không bị đói bị lạnh, thế là đủ rồi.
Cô chém gϊếŧ ở mạc thế đã sáu bảy năm rồi, trái tim đã sớm lạnh như dao. Không những thế, vết chai bên bàn tay trái so với tay phải còn dày hơn. Cô đã quá mệt mỏi rồi, nếu có điều kiên, cô chỉ muốn nằm im như một con cá muối, ăn lo rồi chờ chết.
Người một nhà đang ăn cơm, thì một bà lão người nhỏ nhỏ gầy gầy, làn da ngăm đen, mái tóc trắng lưa thưa búi ở sau đầu đi tới . Lâm Thắng thấy người đến liền để cái chén đang cầm xuống, đứng lên.
" Bà nội, bà ngồi đi"
Vương Kỳ Phương cũng dừng chén đũa lại, hỏi: " mẹ, mẹ ăn sáng chưa ? Chưa thì để con múc cho mẹ một chén "
Bà lão xua xua tay, cười ha hả:" mẹ không ngồi, cũng không ăn. Mẹ chỉ muốn đến đây xem tiểu Điềm, con bé không có việc gì thì mẹ cũng an tâm rồi."
Lâm Diễm vùi đầu húp một ngụm cháo, trộm bĩu môi.
Tuy là nói như vậy, nhưng Lâm Thắng vẫn nhường ghế dài, chính mình tự bưng bát đứng một bên ăn. Phương Thụy Chi liếc Lâm Diễm, cười ha hả hai tiếng rồi ngồi xuống. Sau đó nhìn Vương Kỳ Phương nói:" này a Phương, tiều Điền bị vỡ đầu, phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới khỏi."
Vương Kỳ Phương phụ hoạ: " đúng vậy a, phải dưỡng mấy ngày con mới thấy yên tâm"
" Tiểu Điền không thể làm việc, trong nhà liền ít đi một người kiếm công điểm. Vốn dĩ hằng ngày đã không dư dả gì, đưa tiểu Điền đi bệnh viện lại còn mất một số tiền lớn. Hiện tại còn khó khăn hơn trước a. Tối hôm qua ông nội bọn nhỏ cứ nhắc mãi, mẹ cũng lo lắng không ngủ được. Như thế này đi, mẹ đến ăn cơm cùng với các con, giúp các con nấu cơm, trông coi Hổ Nữu, quần áo thì các con tự mình giặt, cũng sẽ không chậm trễ cháu dâu đi làm, như vậy có được không ?"
Vương Kỳ Phương nhìn chồng mình đang mồm to uống cháo, không tỏ thái độ gì. Chỉ có thể cười ứng phó:" vậy thì lại mệt mỏi cho mẹ rồi ....."
" Đều là người trong nhà, nói mấy lời khách sáo đấy làm gì?"
Lời còn chưa dứt,Lâm Cần đột nhiên mở miệng:" không cần phiền toái bà nội, nhà cháu có thể tự ứng phó."
Ý cười trên mặt Phương Thụy Chi chậm rãi biến mất:" thế thì tùy cháu."
Nói xong không chào hỏi, đứng dậy liền rời đi.
Cả nhà tiếp tục ăn bữa sáng. Vợ của Lâm Cẩn là Lưu Lan Hoa ở lại làm việc nhà và trông con. Lâm Đức Vượng mang theo mọi người đi làm việc, Lâm Diễm vác cái quốc đi ra sân, được hai bước thì phát hiện phía sau có một cái đuôi.
" Em tư em không vào trong nhà nằm, đi theo chị làm gì?"
Lâm Điền Điền nhìn bộ ngực hùng vĩ của mình cùng với hai bím tóc dài, hơi nhíu mày, cầm hai bím tóc ném ra sau đầu:
" Ra ngoài đi dạo, nhận diện một chút cảnh vật và mọi người, nhỡ đâu em còn có thế nhớ ra kẻ nào đã đẩy em thì sao?"
Mặc dù cô biết đặc điểm của Lâm Điền Điền là ngực to ngốc nghếch. Nhưng tự mình trải qua mới biết được nó có bao nhiêu phiền, trước ngực nặng đến phát hoảng. Trong nhà nghèo khó mà vẫn có thể dậy thì rất thành công như vậy , đúng là tiểu thuyết, phản khoa học -__-
Lâm Diễm vỗ vai Lâm Điền Điền trong mắt hiện lên vẻ đồng tình: " em Tư đáng thương của chị. Đầu vẫn còn đau mà đã vội vàng đi tìm hung thủ, khẳng định trong lòng rất căm hận. Trên mặt lại không biểu hiện ra được, haizzzz...."
Lâm Điền Điền:"..... Chỉ có chị là hiểu em."
" Còn không phải sao,bọn mình là chị em ruột đó."
Lâm Diễm thấy Lâm Điền Điền sắc mặt vẫn trắng bệch, nhưng đôi mắt lại rất có tinh thần, liền kéo tay em gái đi đến phía bắc, trên đường lúc thì chỉ cái này lúc thì chỉ cái kia, miệng nhỏ mở ra khép vào không ngừng nghỉ.
"Cách vách nhà chúng ta là nhà lớn, ông bà nội cùng bác cả Lâm Đức Thuận ở đó."
" Đằng trước sân phía tây này là nhà của chú ba Lâm Đức."
" Em xem cái giếng mọc đầy rêu này đi, khung dây kéo đều đen sì, đây là một cái giếng cổ đó. Nghe nói là đào từ mấy trăm năm trước. Đội sản xuất chúng ta đều thích lấy nước ở cái giếng này, trời nóng uống một ngụm, vừa mát lạnh lại có vị ngọt, ngon cực !"
" Nhà này, nhà này.... Cả cái này nữa đều là của mấy đứa con trai nhà phó đội trưởng đội sản xuất Lâm Đức Vận. Nhà ông đấy có sáu người con trai và một người con gái, con gái tên là Lâm Song Song,cùng em học cấp một, từ nhỏ em và cô ta đã hay khắc khẩu với nhau rồi, người anh thứ tư của cô ta là Lâm Dũng cùng anh hai mình là đồng học, cũng là từ nhỏ nhìn nhau không thuận mắt. Cho nên hai nhà đối diện nhưng không qua lại nhiều. "
" Em Diễm Diễm, em Điền Điền, hắc hắc hắc, hắc hắc hắc ..."
Giọng nói như là có một thứ nước nhờn nhờn đặc sệt dính trong cổ họng cắt ngang lời nói của Lâm Diễm, Lâm Diễm quay đầu lại nhìn một cái, liền nhanh chân kéo Lâm Điền Điền chạy.
" Dương đại ngốc tới, người này não có vấn đề, còn thích động tay động chân với các cô gái, bọn mình đừng trêu chọc hắn !"
Chạy thêm một chút là tới con đường chính trong làng, liền thấy cả nhà Lâm Đức Vượng đang đứng nói chuyện với ai đó, hai chị em lúc này mới chầm chậm đi đến, Lâm Đức Vượng thấy Lâm Điền Điền thì vẫy tay với cô.
" Con út a, mau tới cảm ơn thanh niên tri thức Mạnh đi. Hôm đấy nếu không phải thanh niên tri thức Mạnh phát hiện ra con, thì không biết con còn phải nằm đó bao lâu đâu!"
Lâm Điền Điền ở trong đám người đơn giản liếc mắt một cái, tầm mắt rơi xuống người thanh niên trẻ tuổi vóc dáng cao gầy, săn chắc, làn da trắng, khí chất lạnh lùng, nhàn nhạt nói một câu:" cảm ơn"
Cô không sợ nhận sai người, tuy rằng chưa thấy qua nam chính, nhưng nhân vật chính là nhân vật chính, đứng trong đám người luôn rạng rỡ nổi bật nhất . Giống như trong phim truyền hình vậy, nam nữ vai chính luôn có diện mạo xuất sắc nhất, chứ không phải là một cái mờ nhạt trong biển người, không có chút thu hút nào.
Ừm, thân thể hiện tại của cô chính là, đường cong quá mức quyến rũ, mà cái gì quá thì cũng không tốt. Còn về khuôn mặt sao, nhờ có Lâm Thắng đóng vai nam phụ quan trọng nên gen di truyền tương đối tốt, vì thế trông cô cũng rất thanh lệ, chỉ là không có tính tình hay khí chất, giống như lọ hoa giả làm bằng nhựa vậy, nhìn thì đẹp nhưng mà không có hồn.
Mạnh Bất Ngộ ánh mắt không thèm dừng trên người cô nửa phút, " ừm" một tiếng rồi lạnh lùng nói:" chú , con đi trước đây."
Hắn cao lớn chân lại dài, bước đi nhanh, thoắt cái đã biến mấy khỏi tầm mắt của mọi người.
Lâm Diễm thấy em gái không nhìn chằm chằm vào Mạnh Bất Ngộ , cô liền cảm thấy an tâm, quay qua chế giễu Lâm Thắng:" anh hai, không phải anh nói họ Manh kia không chiếm được một phần tiện nghi của anh sao, trên mặt người ta như thế nào sạch sẽ, còn anh lại như cái đầu heo thế này?"
Lâm Thắng " hừ" một tiếng :" em không hiểu đâu, hắn lớn lên đẹp trai như thế, anh sợ đánh lên mặt sẽ làm cho những người thích thầm hắn đến trả thù. "
Lâm Diễm: "..... Có lý "
Lâm Đức Vượng liếc xéo Lâm Thắng, hừ lạnh: " mày còn có mặt mũi mà ngụy biện hả ? Chưa biết đầu đuôi ra sao mà đã đánh nhau với người ta rồi. May mà thanh niên tri thức Mạnh lười so đo với mày, đổi lại là người có tính khí lớn có khi còn phải để đại đội trưởng giải quyết. Đến lúc đấy xem mày làm như nào ? Hừ."
Lâm Thắng theo sau cha mình, khuôn mặt nhăn nhó : " thật giống người câm ăn hoàng liên, có khổ mà nói không nên lời a , họ Mạnh kia thoạt nhìn gầy gò mà nắm đấm thực sự rất mạnh. Mấy người chưa bị đánh qua, làm sao hiểu được cảm giác của tôi chứ ?"
Cả gia đình đi về phía bắc đến chân núi, địa hình hơi dốc, phía trên tất cả đều là bụi cây thấp, Lâm Đức Vượng cùng mọi người tới đây để khai hoang. Chém hết các bụi cây cỏ dại, nhặt bỏ đá ra khỏi đất, xới tơi đất, rồi lại đốt cỏ dại lấy tro bón cho đất có nhiều dưỡng chất. Nửa năm sau là có thể trồng hoa màu, trồng lúa nước thì không thể bởi vì đây là đất cát không giữ được nước , nhưng lại rất thích hợp để trồng tiểu mạch, đậu phộng, khoai lang, hạt mè, đậu lành các loại.
Lâm Điền Điền đứng ở trong đất, như đã trải qua mấy đời, cô đã bao lâu chưa thấy được nhiều người sống như vậy, vừa cười vừa nói, thần thái tự nhiên, bao lâu cô chưa thấy được thiên nhiên bừng bừng sức sống, không khí tươi mát, hoa thơm chim hót, hương vị của đất cũng làm cô cảm thấy dễ chịu.
Phục hồi lại tinh thần, cô hỏi Lâm Diễm đang cuốc đất:" chị ba, chị chỉ cho em Lâm Song Song và anh tư Lâm Dũng của cô ta đang ở đâu, nói không chừng em lại có thể nhớ ra cái gì đó. "
Lâm Diễm nhìn chung quanh một vòng, ngón tay chỉ về một hướng:" người mặc áo sơ mi bông màu đỏ, làm việc chậm chạp, vẻ mặt chán ghét kia chính là Lâm Song Song, còn cái người mặc đồ lao động màu xanh quần màu đen đang đứng hút thuốc là Lâm Dũng."
Một lát sau, Lâm Điền Điền thấy tất cả đều đang bận việc,cô lặng yên không một tiếng động đi về phía Lâm Dũng. Đầu tiên, cô nhặt một cục đá ước chừng trọng lượng, không chút do dự nhắm ngay xương bánh chè bên đùi phải của Lâm Dũng mà ném.
Lập tức Lâm Dũng quỳ xuống đất hét thảm một tiếng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn ôm chân quay đầu nhìn lại, liền đối diện với đôi mắt sâu lạnh lùng đầy hung ác, nhan hiểm.
" Thằng chết tiệt Lâm dũng này ! " Lâm Điền Điền dơ cục đá như cái chậu rửa mặt lên.
Lâm Dũng bị doạ lá gán cũng muốn nứt ra:"Lâm Điền Điền không phải tôi cố ý hại cô ! Cô đừng gϊếŧ tôi !"