Chương 1 : thật là nghèo

Hàng mi dài khẽ run rẩy , Lâm Điền Điền bỗng chốc mở mắt ra. Lọt vào tầm mắt chính là chiếc màn trắng đầy mụn vá , xuyên thấu qua màn, mơ hồ nhìn thấy đất vàng trên nóc nhà. Bên tai còn có một người phụ nữ đang đấm ngực , tuyệt vọng kêu khóc thất thanh.

" Con út....... Con út đáng thương của mẹ , con mới mười tám a, muốn chết cũng nên để mẹ chết trước ..... Người làm mẹ như tôi về sau biết sống thế nào đây! "

" Vô duyên vô cớ sao có thể ngã từ trên núi xuống . Vỡ cả một lỗ lớn trên đầu như vậy ? Nhất định là có người đẩy ! Nếu để tôi tra được đứa nào làm . Lấm Thắng tôi không vặt đầu hắn ra tôi không phải họ Lâm ."

Trong phòng tiếng khóc nức nở tiếng chửi rủa đan xen. Cực kì bi ai cùng thù hận ồn ào sôi sục . Như để phát tiết nỗi bi thống trong lòng .

Lâm Điền Điền không tiếng động, chớp chớp mắt . Rõ ràng vừa rồi cô vẫn đến ngoại ô chém zombie như thường lệ . Bởi vì Hệ Thống nói với cô rằng , chỉ cần chặt đầu của 99999 zombie thì giấc mơ của cô sẽ thành hiện thực , cho nên ngày ngày cô đều chém không ngừng nghỉ . Hôm nay , cuối cùng cô đã đánh được con thứ 99999 nhưng ngay lúc chiếc rìu được vung ra, một tia sáng chót mắt chợt loé lên trước mặt cô. Khi mở mắt lại lần nữa thì xung quanh đã thay đổi ?

Người đàn ông trung niên dáng người rắn rỏi, mày rậm mắt to, khuôn mặt tiều tụy và chết lặng đang lê từng bước nặng nhọc đến bên giường . Đột nhiên đối mặt cùng một đôi mắt sâu không gợi sóng, con ngươi đen trắng rõ ràng . Hắn đứng tại chỗ , hai mắt trợn lên như thể bị mắc nghẹn, không nói nên lời.

Hai giây sau, người đàn ông trung niên từ buồn bã chuyển sang mừng rỡ , vội vàng chạy tới.

Gần như cùng lúc ông ta tiến tới , Lâm Điền Điền lưu loát lăn vào ven tường lập tức ngồi dậy. Kéo giãn khoảng cánh của hai người, vẻ mặt đề phòng mà nhìn ông.

Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi nhìn vào đôi mắt trong trẻo tràn đầy sức sống của Lâm Điền Điền, nhịn không được mà ươn ướt hốc mắt.

" Con út "

Những người khác mờ mịt đi qua vây quanh giường. Đối tượng Lâm Điền Điền bị vây xem kinh hãi co chân lại . Có phải mình lạc vào ổ thỏ tinh rồi không ? Tại sao nhóm người này ai lấy đôi mắt đều hồng hồng như vậy . Còn đang nhìn mình hưng phấn như thấy cà rốt .Thật kì quái ?

Cô ở mạc thế một mình sinh hoạt đã lâu chưa thấy được người sống . Huống chi là bảy người lớn , còn có một đứa bé thắt bím ngậm ngón tay ? Mặc dù trông bọn họ đều rất gầy gò, nhưng nhìn thần thái cùng khí chất của họ, ở mạt thế cầu sinh rõ ràng khác nhau , không có cảm giác trắc trở , thê lương , tối tăm , sát khí , chết nặng .....

Nhìn cách bọn họ ăn mặc , đều thuần các màu xanh sẫm , xanh lục hoặc đen. Đàn ông mặc quần áo vải thô rộng thùng thình hoặc áo sơ mi trắng đã ố vàng . Phụ nữ mặc sơ mi kẻ caro phai màu. Hơn nữa trên người tất cả bọn họ đều có mụn vá, lớn lớn bé bé ít nhất phải trên dưới mười cái .....

Tuy rằng ở mạc thế thiếu thốn vật tư nhưng tìm hai bộ quần áo tươm tất không phải việc khó . Lại nói kiểu dáng quần áo thoạt nhìn vô cùng hoài cổ. Có tâm tìm cũng không nhất định có thể tìm được.

Trước mắt hết thảy, thật sự quá quỷ dị .

Quỷ dị nghĩa là không thể kiểm soát , không thể kiểm soát liền có thể nguy hiểm , mà cô còn chưa muốn chết .

Đang suy nghĩ mông lung, thì người phụ nữ trung niên run rẩy vươn tay muốn chạm vào cô . Lâm Điền Điền bống nhiên sốc chăn chùm lên đầu mấy người bên giường . Không đợi nhóm người kia kéo chăn ra khỏi đầu, chính mình đã nhảy xuống đất , không kịp mang giày mà xông thẳng ra ngoài nhanh như một cơn gió.

Chờ đến khi bọn họ đuổi đến , liền thấy Lâm Điền Điền cầm một cây đinh ba chĩa ra trước mặt, vô cảm hỏi : " các người là ai , vì sao tôi lại ở đây ? "

Lâm Điền Điền đột nhiên ngừng lại vì dưới ánh nắng chói chang, đôi tay cầm đinh ba hiện ra rõ ràng, mười ngón tay không đủ mềm mại nhưng lại thanh mảnh, móng tay lại hoàn chỉnh nguyên vẹn, ngón trỏ tay trái cũng còn khoẻ mạnh, hướng lên bàn tay trắng nõn tinh tế thật là ngoài dự đoán.

Trong lòng cảm thấy khác thường, cô liền nhanh chóng sờ lên đầu mình, trên đầu quấn một dải băng, xuôi dọc xuống dưới đυ.ng phải hai bím tóc dài ngang lưng. Không phải là mái tóc ngắn quen thuộc của cô !

Lâm Điền Điền đóng băng tại chỗ.

Những người khác cũng bị hành động của Lâm Điền Điền làm kinh sợ, không khí đột nhiên an tĩnh . Sau đó, người phụ nữ trung niên cao ráo, quyến rũ, vọt lên hai bước giơ tay làm bộ đánh Lâm Điền Điền, bàn tay không rơi xuống mà đột nhiên lại ôm cô bật ra tiếng khóc nức nở kinh thiên động địa.

" Con gái ngoan của mẹ, lần này con thật sự làm bố mẹ sợ hãi. Mẹ cữ nghĩ, mẹ nghĩ con không xong rồi"

Mắt thấy những người khác đều muốn đi đến, Lâm Điền Điền đẩy người phụ nữ ra với tay cầm đinh ba, lui lại hai bước, trầm giọng nói : " Tôi không quen biết các người "

Hai nam một nữ trong đám người trẻ tuổi nhìn nhau.

" Xong rồi em Tư bị ngã dập đầu, khẳng định là đầu óc hỏng rồi, đến cả chúng ta cũng không nhận ra !"

Cô gái xinh đẹp, dáng người cao ráo, thon thả, đi lên phía trước một bước, vỗ vỗ ngực: " em Tư, chị là chị ba Lâm Diễm, đây là cha Lâm Đức Vượng, mẹ là Vương Kì Phương, anh trai Lâm Cẩn, chị dâu Lưu Lan Hoa, anh hai Lâm Thắng, em là con út đứng thứ tư tên là Lâm Điền Điền, chúng ta còn có cháu gái kêu là Hổ Nữu. Em nhớ ra chưa ?"

Lâm Điền Điền hai mắt mờ mịt, trong nháy mắt đột nhiên cô nhớ lại một quyển tiểu thuyết. Lúc đấy, thời tiết giá rét, cô đi khắp lơi tìm củi, giấy... Những vật dễ cháy để sưởi ấm qua mùa đông. Thời điểm xé giấy ngoài ý muốn phát hiện ba chứ Lâm Điền Điền, cô nhân tiện đọc cuốn sách đó để gϊếŧ thời gian.

Nội dung cuốn tiểu thuyết đó là nam nữ chính xuống nông thôn chịu trăm cay ngàn đắng cuối cùng cũng đến được với nhau. Lâm Điền Điền không phải nữ chính cũng không phải nữ phụ , chỉ là một pháo hôi sống được mấy chương liền nghẻo.

Nhân vật này tồn tại thứ nhất để chứng minh nam chính có sắc đẹp nghiêng nước đổ thành, mị hoặc chết người. Thứ hai là kiến cho nữ chính ngột ngạt. Nhân tiên, tôn lên sự dễ thương, thuần khiết và xinh đẹp của nữ chính. Thứ ba là dùng chính cái chết của mình để phụ trợ cho nam phụ Lâm Thắng lên sàn, nam phụ điều tra cái chết của em gái mình, phát sinh đủ loại sự việc. Sau đó, vướng sâu vào vũng bùn lầy, yêu nữ chính đến mức không thể tự kiềm chế, vinh quang tiến vào liên minh ái mộ nữ chính.

Lâm Diễm kêu to kiến cho Lâm Điền Điền hoảng hồn, mới vừa rồi cô có thể nhẹ nhàng đẩy người phụ nữ Vương Kì Phương đang khóc khàn cả giọng kia ra một cách dễ dàng. Sức mạnh thức tỉnh được khi còn ở mạc thế vẫn còn. Nhìn chung những người khác đều không có di năng, sẽ không phải đối thủ của cô. Mặc khác, trước mạc thế khi cô còn học cao trung đã từng đọc qua tiểu thuyết xuyên sách, linh hồn trao đổi.... Hiện tại cô quyết định ám binh bất động.

Lâm Điền Điền rũ lông mi dài xuống :" không nhớ rõ "

Vương Kì Phương cùng Lâm Diễm tiến lên trái phải ôm Lâm Điền Điền, Vương Kì Phương khó nén nổi kính động, đau lòng mà vuốt ve đầu cô.

Lâm Điền Điền nhịn xuống không đẩy ra

" Không nhớ rõ liền không nhớ rõ, chỉ cần con út không có việc gì, mặt khác thì có cái gì quan trọng ?"

Lâm Đức Vượng bọn họ cùng phụ hoạ, mọi người đều rất thoải mái nhẹ nhõm , biểu tình như vừa trải qua một kiếp nạn.

Trong gia đình này người có vóc dáng cao nhất, khuôn mặt lớn lên đẹp nhất, tóc hơi dài, thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi đang tiến đến gần, hình như là Lâm Thắng.

" Em Tư cái gì em đều không nhớ rõ, kia chẳng phải là cũng không nhớ rõ ai đã đẩy em?"

Lâm Điền Điền lắc đầu. Thật ra, cô mơ hồ nhớ được hung thủ là một người trong liên minh ái mộ nữ chính, thân phận cũng không khó đoán, nhưng cô không có kí ức của nguyên chủ, nên chỉ đành giả bộ mất trí nhớ. Vì thế cô làm sao có thể nhớ rõ hung thủ là ai ? Không thì thật là mâu thuẫn. Hiện tại tám chín phần mười là cô đã xuyên không ,thù này tất nhiên là sẽ báo, coi như cho nguyên chủ một cái công đạo.

Về phần nguyên nhân vì sao mình xuyên không . Thì chắc chắn do hệ thống giở trò quỷ, hệ thống này theo cô đã vài năm , một chút lợi ích cũng chẳng rớt ra, lại còn biến cô thành một cái máy chém zombie, thật vất vả mới chém được 99999 con . Lại không thông qua ý kiến của cô mà trực tiếp vất cô tới đây . Nếu cô có thể chọn lựa, cô đương nhiên sẽ chọn một thế giới có mức sống cao , thay vì thập niên 70 một nơi vật tư khan hiếm, thiếu ăn, thiếu mặc này.

Hệ thống chết tiệt, mày thật tốt bụng !

" Em Tư không nhớ rõ , anh liền đi hỏi cái kia họ Mạnh, là hắn ôm em Tư trở về, khẳng định sẽ biết cái gì đó. Em Tư thiếu chút nữa là đem mạng nhỏ lém đi, lại còn phải chịu tội như vậy, tiền thuốc men cũng thật nhiều a. Không thể cho qua chuyện này được !"

Lâm Thắng nói xong liền hùng hổ đi ra cửa.

Lâm Đức Vượng vội thúc dục con trai lớn Lâm Cẩn :" con cả à mau đi theo, đừng để thằng hai đánh người"

Lâm Cẩn vội vàng đi theo.

Lâm Điền Điền thu hồi ánh mắt, liền thấy Lâm Diễm đang đánh giá cô, chân thành hỏi :" em Tư đầu em bị vỡ một lỗ lớn như vậy, lúc trước thiếu chút nữa đã ngừng thở ,vậy mà vừa nãy em còn có sức lực chạy ra ngoài, đầu em không đau sao ?"

Đương nhiên là đau, chỉ là ở mạc thế lăn lộn đã quen rồi, cô sớm đã dưỡng thành thói quen nhẫn nại. Nhưng Lâm Diễm nhắc nhở cô, cô liền lắc lư nhắm mắt lại :" thật chóng mặt "

" Chảy một bát máu lớn như vậy, tất nhiên sẽ choáng váng rồi. Tất cả đều là do tên khốn đó gây ra, bà đây nguyền rủa hắn sớm muộn gì trên đầu cũng mọc ghẻ dưới chân chảy mủ, bụng đều thối rữa bên trong đầy ròi bọ, đoạn tử tuyệt tôn...." Vương Kì Phương cùng Lâm Diễm trái phải đỡ Lâm Điền Điền hùng hùng hổ hổ đưa cô về phòng.

Lâm Điền Điền nằm một lúc trên giường liền nhắm mắt lại, Phương Kì Phương cẩn thận đắm chăn cho cô. Hai mẹ con chân tay nhẹ nhàng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Sau khi nghe được tiếng bước chân rời đi, Lâm Điền Điền ngồi dậy đánh giá gian nhà này. Phòng ờ kết cấu thô sơ, tường đất và xà gỗ, mặt đất là bùn tự nhiên thuần túy. Đầu giường dựa vào hướng đông bắc bên cạnh đó là một cái cửa sổ , dưới cửa sổ có một cái tủ cũ . Bức tường phía nam đối diện với giường có một cái tủ thấp hơn, cao một thước, trong góc có một cái ghế đẩu chân dài, hình như là đồ thủ công trong nhà tự làm. Dựa cạnh cửa trong góc còn có một thùng gỗ, hẳn là bô nướ© ŧıểυ . Ngoài ra còn có mấy thanh ngắn cắm trên tường để treo những thứ như túi vải, sàng tre lớn nhỏ... Toàn bộ căn phòng đều trống trải, đơn sơ.

Thật sự là rất nghèo.

Nhưng so với tật thế, nơi sinh thái bị hủy diệt, trận tự bị phá vỡ, tràn ngập chết chọc, sống hôm nay không biết đến ngày mai, nơi này quả thật là thiên đường.

Cố gắng ở chỗ này ăn no mặc ấm, không cần lo lắng hãi hùng chuyện sinh tử, hẳn là có thể đi ?

Tuy rằng hiện tại hoàn cành xung quanh có vẻ an toàn, nhưng Lâm Điền Điền ở mạc thế lâu như vậy, không thể dễ dàng buông lỏng cảnh giác. Cô rút hai thanh gỗ ngắn trên tường, giấu vào trong tay áo, rồi nằm trên giường mở to hai mắt, nghĩ về những chuyện phát sinh trong hôm nay, thuận tiện nhớ lại nội dung của cuốn tiểu thuyết kia.

Lâm Điền Điền vẫn thức cho đến lúc gần tối, cô nhận ra mình đã đói nên đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng. Vết thương trên đầu đối với người bình thường xem như là nghiêm trọng, nhưng đối với một người đã nhiều năm vật lộn trong tật thế thì không coi là cái gì. Lại nói, cô cũng không có thói quen nằm im một chỗ.

Lâm Điền Điền đi tới cửa nhà, lại nghe thấy tiếng chửi rủa không cam lòng từ ngoài sân phía bắc của Lâm Thắng truyền tới:

" Tên tiểu tử họ Mạnh kia. Hắn là cái đồ ngu ngốc"