Lâm Điền Điền đem hai người mắt đi mày lại thu hết xuống đáy mắt, có vài phần buồn cười. Bởi vì cô biết rõ hai anh em này đang đánh cái chủ ý gì. Trong tiểu thuyết Lâm Điền Điền vì mê mẩn sắc đẹp của nam chính Mạnh kia mà đã làm nhiều chuyện rất dở hơi. Như là theo đuôi nam chính từ lúc đi làm đến tam tầm, lấy nửa cục xà phòng trân quý của nam chính, nam chính đi WC cô đứng xung quanh canh chừng, cẩn trọng bảo vệ trinh tiết của nam chính..... Đủ loại chuyện kì cục, nhiều không kể xiết.
Bởi vì nguyên chủ có hành vi ngốc nghếch. Cả nhà họ Lâm ở đội sản xuất nhận hết mọi cười nhạo. Tuy rằng mọi người vẫn yêu chiều nguyên chủ cũng không có trách cứ nguyên chủ. Nhưng khi đối mặt với nam chính nguyên chủ lại bị sỉ nhục không thương tiếc. Khi về nhà lại khóc lại nháo, người trong nhà vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, chỉ ước nguyên chủ từ bỏ rồi cách tên họ Mạnh đó thật xa. Hiện tại" cô"mất trí nhớ , còn chẳng nhớ họ Mạnh đó là ai. Đương nhiên đây chính là cơ hội tuyệt vời để chặt đứt tơ tình.
Cho nên liền có chuyện vừa nãy, Lâm Thắng cùng Lâm Diễm ý đồ bôi đen hình tượng của nam chính,khiến Lâm Điền Điền không muốn tiếp cận.
Đã trải qua mạc thế, nhân sinh tín điều của Lâm Điền Điền sớm đã là: " không có sự việc lớn nào ngoài sự sống và cái chết. Cái gì là cốt truyện, pháo hôi, nam chủ.... Cô đều không có hứng thú, tất cả tùy duyên, cùng cô không có quan hệ."
Lâm Điền Điền đợi không lâu thì Vương Kỳ Phương đã bưng một cái bát tráng men có hình tròn màu xanh lam trên nền trắng cùng một đôi đũa đặt trước mặt cô. Nước đường nâu sậm năn tăn cùng với hương vị ngọt ngào bốc lên theo hơi nóng hầm hập. Bốn cái trứng trắng nõn bọc lòng đỏ hồng hồng phủ đều trong bát. Lâm Điền Điền nhìn một cái, đã có thể tưởng tượng ra khi cắn một ngụm là cái tư vị gì, lòng trắng trứng trơn mềm, lòng đỏ trứng béo ngậy, nước đường ngọt thanh....
Đối với một người đã rất nhiều năm không ăn đồ ăn ngoài tự nhiên không bị nhiễm độc, thậm chí còn không nhớ rõ mùi vì trứng là như thế nào, thì đây không phải là bát canh trứng đánh đường, mà đây chính là một yêu tinh câu hồn nhϊếp phách, cô hận không thể lập tức nuốt hết.
Tiểu yêu tinh câu hồn đang đung đưa trước mặt , Lâm Điền Điền lập tức đem tất cả mọi thứ ném ra sau đầu, hai người Lâm Thắng và Vương Kỳ Phương đang nói gì đó cô cũng lười nghe, mọi thứ đều có thể là giả, trước mắt chỉ có đường đánh trứng là sẽ không gạt người. Cô muốn một ngụm,một ngụm, đem chúng nó một rọt cũng không dư thừa mà nuốt vào bụng.
Lâm Điền Điền hoá thân thành quỷ chết đói đầu thai, cũng không quản bát canh vừa nấu nóng hổi ra sao, một ngụm một cái trứng gà , chớp mắt đã ăn hết ba cái. Hai má phồng lên như một con cá nóc. Có cảm giác như cô có thể nuốt luôn cả cái bát cùng đôi đũa vào trong bụng.
Lâm Diễm đang trộm nuốt nước miếng bị sợ đến ngây người, tuy răng cô cũng rất thèm ăn, nhưng cũng không thèm đến mức như này .
Sau khi ăn trứng nóng ngọt vào bụng, Lâm Điền Điền càng muốn ăn thêm. Khi gắp đến cái trứng thứ tư, đột nhiên trên đùi thấy nặng nặng , bé con Hổ Nữu đang ôm lấy đùi cô, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng cao, đôi mắt to đen láy nhìn về phía cái bàn, nũng nịu nói :" Trứng! Trứng! Trứng!"
Lâm Diễm bế bé con đặt lên đùi, véo véo khuôn mặt tròn tròn:" cô còn chưa đòi ăn mà con đã đòi rồi hả ? "
Vương Kỳ Phương không lưu tình chút nào mà kéo tay Lâm Diễm ra: " đừng có sờ mặt Hổ Nữu, để nó chảy nước miếng xem mẹ có đánh chết con không?"
Lâm Diễm méo miệng, nhỏ giọng lầm bầm:" thấy đồ ăn ngon không được chảy nước miếng sao, thật là không nói đạo lý!"
Lâm Điền Điền thất thần trong chốc lát, lập tức lấy lại tinh thần, khuôn mặt mang theo vài phần ấm áp. Gắp một miếng lòng trắng trứng thổi thổi rồi đút cho Hổ Nữu.
Bé con ăn được trứng gà, trong mắt đều là ý cười, không biết có bao nhiêu thoả mãn đâu.
" Hì hì hì.... Trứng"
Lâm Điền Điền kiên nhẫn đút cho bé con ăn hết cái trứng gà. Còn sót lại nước đường đỏ, cô liền uống hết, một rọt cũng không dư lại. Nếu không phải còn có mọi người ở đây thì cô đã liếʍ đáy bát rồi.
Mọi thứ đều là thuần túy tự nhiên không ô nhiễm, hương vị tự nhiên, ăn vào trong miệng đều rất thơm ngọt. Không giống như ở mạc thế, biết rõ thực phẩm ô nhiễm, mùi vị kém nhưng vẫn phải ăn để sống sót.