Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Pháo Hôi Dựa Vào Rút Thăm Trúng Thưởng Làm Giàu

Chương 4: Ăn Trứng Gà (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai anh em Lâm Cần và Lâm Thắng đi vào trong sân, liền thấy khuôn mặt trắng bệch của Lâm Điền Điền đang không có biểu tình gì.

Lâm Cẩn đi đến trước mặt cô: " em Tư, sao lại không nằm trong phòng? Có việc gì kêu một tiếng là được "

Lâm Điền Điền đáp:" em đói, không muốn nằm"

Cô liếc nhìn hai anh em, anh cả Lâm Cần không bị thương, nhưng Lâm Thắng mặt mũi sưng vù, trên người dính toàn tro bụi, rõ ràng là vừa đánh nhau một trận lớn.

Lâm Thắng nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng, vỗ ngực bùm bụp, ngay sau đó lại nhe răng trợn mắt , mặt mũi dữ tợn mắng :" Tiểu tử họ Mạnh kia không thèm nói một lời mà đấm thẳng lên mặt ông đây. Em xem khuôn mặt đẹp trai này của anh đã bị đánh thành dạng gì ? Nhưng hắn cũng đừng hòng chiếm được một phần tiện nghi của ông đây. Hắc hắc !"

Cùng lúc đó giọng nói nghẹn ngào nhưng sang sảng của Vương Kỳ Phương từ phòng bếp chuyền ra :" Con Út đói bụng rồi hả? Chiều nay bác Gái Cả với thím Mãn Hoa mang tới rất nhiều trứng gà. Mẹ sẽ làm cho con một bát canh trứng, con mau đến nhà chính ngồi đi, xong ngay đây. "

Lâm Diễm tóc thắt bím ôm Hổ Nữu từ bên ngoài trở về. Trừ Lâm Cần, Lâm Thắng và Lâm Diễm đều nhìn Lâm Điền Điền với ánh mắt hâm mộ cùng đố kỵ.

Lâm Thắng véo mạnh cái đùi mấy phát , mới lắc lư đi tới phòng bếp, đứng trước cửa lớn tiếng nói :" Mẹ, mẹ xem con trai bị người ta đánh thê thảm như nào này . Mẹ mau làm cho con một bát canh trứng để bồi bổ đi "

" Cút ! Đồ hỗn đản. Mày còn tranh giành đồ ăn với em gái ?"



Lâm Điền Điền vào nhà chính, nhà chính Lâm Gia được chia làm hai phần, phía nam xây một bức tường ngăn thành một phòng nhỏ, chắc là dùng để đồ. Sát vách kê một cái trường án cũ kỹ, trên đó lại để một cái phích nước tráng men, ấm trà, chổi lông gà và vài thứ linh tinh vụn vặt. Phía trước trường án là một cái bàn gỗ vuông, cùng bốn chiếc ghế dài ở mỗi bên cạnh bàn, cái nào cái đấy đều dài ngắn khập khiễng khác nhau.

Ngoài những vật dụng lớn này, trong nhà chính chỉ còn lại là những thứ nhỏ nhặt như quốc, xẻng, đòn gánh, đều để dựa vào góc tường. Trên mặt tường còn dán các loại tranh tuyên truyền màu sắc rực rỡ , nhân vật chính đều là công nhân, nông dân, quân nhân, học sinh, còn viết rất nhiều khẩu hiệu, cái gì mà " bần nông và trung nông một lòng", " quần chúng nhân dân chính là anh hùng", " nông nghiệp là cơ sở để phát triển các ngành nghề khác"....

Nhà chính cũng không lớn, bàn ghế đều cũ kỹ, hơn nữa còn không có cửa sổ nên nhìn rất tối tăm. Nhưng mọi thứ đều rất sạch sẽ, mặt đất cũng sạch sẽ bằng phẳng. Vừa nhìn là biết gia đình này rất chăm chỉ.

Lâm Điền Điền đi đến chiếc ghế phía đông ngồi xuống, Lâm Diễm thả Nữu Hổ xuống để cho cô bé chơi một mình trong nhà. Rồi tìm cái ghế đẩu ngồi xuống ngay cạnh cửa, gấp gáp hỏi Lâm Thắng :" Anh Hai, họ mạnh kia nói như nào ? Là ai đẩy em tư ?"

Lâm Thắng vừa xoa cằm vừa hừ hừ : " nói cái rắm! hắn nói không nhìn thấy gì hết , sau đấy bọn anh liền đánh nhau. Hắn vừa đấm hết sức lên mặt anh vừa mắng anh là sói mắt trắng không biết tốt xấu! "

Sau đó hướng mặt vào phòng liếc Lâm Điền Điền một cái rồi nghiêm nghị nói :" em Tư trong đội sản xuất của chúng ta có một thanh niên tri thức gọi là cái gì Mạnh đó. Về sau em phải cách hắn xa xa ra. Đừng nhìn thấy hắn đẹp mắt mà tưởng tốt đẹp , thật ra hắn rất xấu tính. Em xem anh trai của em bị hắn đánh thành cái dạng gì rồi ? Có khác gì cái đầu heo không ?"

Lâm Diễm nhịn cười, từ khi còn nhỏ cô đã quen anh hai thường xuyên gây sự. Xem hắn vẫn tung tăng nhảy nhót thế này thì chắc không có chuyện gì lớn. Tiếp nhận ánh mắt của Lâm Thắng, Lâm Diễm vội vàng phụ hoạ :" anh hai một chút cũng không sai, tuy rằng hắn đã cõng em Tư về nhà, nhưng ngày thường mắt lúc nào cũng hếch lên trời, không thèm giao tiếp với những người xung quanh. Hiện tại hắn còn đánh anh hai nữa, vừa nhìn đã biết là một kẻ thâm hiểm. Về sau em thấy hắn thì phải trốn đi, một câu cũng không được đáp chuyện với hắn. Đã biết chưa ?"

Đối mặt với hai đôi mắt nóng bỏng cùng mong đợi, Lâm Điền Điền " nga" một tiếng.

Hai anh em họ Lâm đều cho rằng đại công cáo thành, liếc nhìn nhau, trong mắt lập loè ý cười.
« Chương TrướcChương Tiếp »