Tĩnh dưỡng được một thời gian, vẫn là tuổi mười tám năng lực khôi phục thân thể mạnh, vết thương trên đầu Lâm Điền Điền đã khỏi đến tám chín phần.
Cô đã sinh tồn ở mạc thế trong thời gian dài, sự phụ thuộc vào sức mạnh của cô đã đạt tới đỉnh cao, hiện tại vẫn vậy, vì thế sau khi khôi phục gần như hoàn toàn, cô quyết định bắt đầu rèn luyện cơ thể, dậy sớm chạy bộ vào sáng sớm, ban ngày lại bắt đầu làm việc, nếu rảnh thì thực hiện các bài tập huấn luyện, từng bước một tăng cường thể chất của cơ thể.
Thôn bọn họ được bao quanh bởi các dãy núi ở phía Bắc và phía Đông, còn có một con sông nằm phía Đông Nam, buổi sáng Lâm Điền Điền chạy bộ dọc con sông, sau hai ngày chạy cô đã gặp nam chính Mạnh hai lần, nhưng mí mắt người ta còn không thèm nâng lên một chút, trên khuôn mặt trắng nõn biểu tình lãnh đạm, phản phấn coi cô như không khí.
Lâm Điền Điền chỉ biết cảm thán, nam chính đúng là nam chính, thật hoàn hảo, ban ngày thì làm việc mệt chết đi sống lại, thế nhưng còn có tinh lực tập thể dục buổi sáng, tác giả vì hạnh phúc sinh hoạt về sau của nữ chính mà hao tổn tâm huyết quá.
Thân thể tốt, Lâm Điền Điền tự nhiên muốn bắt đầu làm việc, ông nội của nguyên chủ Lâm Tồn Lương có tiếng là người tham công tiếc việc, cô đã nghỉ ngơi một thời gian , ông nội Lâm Tồn Lương có mấy lần tới nhà ý tứ là muốn Lâm Điền Điền nhanh chóng đi kiếm công điểm.
Sáng sớm hôm nay, cô cùng cả nhà bắt đầu đi làm việc, bởi vì đây là lần đầu tiên đi làm nên Lâm Điền Điền cảm thấy rất mới mẻ, dọc theo đường đi không khí trong lành, cây cối tươi tốt um tùm, thảm cỏ ven đường cũng xanh mướt, còn có những cánh đồng hoa cải dầu như một cái thảm rộng lớn màu vàng, bướm bay rập rờn, chim hót líu lo không ngớt, tạo lên khung cảnh mùa xuân tràn đầy sức sống, đẹp đến nao lòng.
Tới chân núi, Lâm Đức Vượng cùng Vương Kỳ Phương và Lâm Cẩn,Lâm Thắng đều đi cuốc đất, Lâm Diễm, Lâm Điền Điền tích kiệm được rất nhiều công sức, hai cô liền phụ trách cào đất bằng đinh ba rồi nhặt những viên đá lẫn ở trong ra.
Lâm Điền Điền theo bên cạnh Lâm Diễm, thấy chị làm như thế nào thì cô liền làm như thế đấy, rất nhanh đã thành thạo, với một người sở hữu dị năng sức mạnh như cô, công việc này không tính là công việc, chém đầu so với cái này còn lao lực hơn nhiều, nếu không những đao phủ ở cổ đại tại sao đều là những người đàn ông có thân hình cường tráng như thế ?
Mấy trăm người trong đội sản xuất đều tụ tập dưới chân núi khai hoang, kéo đất, làm đến khí thế ngất trời, từ trên núi nhìn xuống giống như một đàn kiến đang bận rộn, thật sự chấn động.
Buổi sáng thời gian trôi qua thật nhanh, Lâm Điền Điền làm việc không nhanh không chậm, cũng không chậm trễ tìm hiểu tình hình xung quanh, có thể thấy được, Lâm Gia rất cần cù và có năng lực, ngay cả Vương Kỳ Phương thoạt nhìn gầy gầy cao cao, nhưng bà ấy lại làm việc đâu ra đó, cuốc đất cũng không kém hơn hai người con trai của mình.
Về lý do tại sao gia đình siêng năng lại chăm chỉ như vậy mà vẫn còn nghèo, theo như Lâm Diễm nói, bởi vì tổ tiên Lâm Đức Vượng tám đời bần nông, ở niên đại này thì đấy chính là thành phần căn chính miêu hồng(1), hồng đến không thể hồng hơn, mà cha mẹ Lâm Đức Vượng lại sinh khá nhiều, ba trai hai gái, cái này chắc chắn sẽ khiến gia đình vốn đã không giàu có gì lại càng giậu đổ bìm leo, sao có thể không nghèo đây?
Có xuất thân bần hàn, Lâm Đức Vượng lại là con thứ ba, tính tình không tốt lắm lại không biết lấy lòng cha mẹ, nghèo khó là chuyện đương nhiên.