Chương 14: Đáng Đời(1)

Nhà chính, mọi người vây quanh bàn vuông rồi ngồi xuống, Lâm Đức Vượng trực tiếp mở miệng : " vừa rồi nhà Lâm Đức Vận bồi thường một trăm đồng, tiền này vốn dĩ là cho Điền Điền, hiện tại chúng ta có số tiền này, cha nghĩ sẽ để dành đưa Điền Điền đi bệnh viện, xem có thể chữa khỏi hoàn toàn cho con bé không, Đại Cần, anh em các con thấy như nào?"

" Tất nhiên là bọn con đồng ý rồi, cha tỏ ra nghiêm trọng thế chỉ để nói mỗi chuyện này thôi sao? làm con sợ muốn chết!" Lâm Thắng thở phào một cái, buồn cười nói.

" Cha, con và Hoa Lan cũng không có ý kiến, đầu óc là quan trọng nhất, nên em Tư cần đi chữa bệnh."

Lâm Diễm cũng gật đầu như giã tỏi.

Lâm Đức Vượng khuôn mặt dịu xuống một chút, lộ ra ý cười: " anh em các con biết nghĩ cho nhau làm cha vui lắm, thế thì cứ quyết định như vậy đi ! ha ha ha! "

" con không có bệnh." Lâm Điền Điền đang ngồi ngay ngắn đột nhiên mở miệng.

Vương Kỳ Phương cười an ủi:" Mọi người không phải nói con có bệnh, nhưng con không nhớ được chuyện trước kia, lại muốn cười cũng không cười được a."

Lâm Điền Điền nhẹ giọng nói :" không nhớ rõ liền không nhớ, không có ký ức thì con khỏi phải phiền não, con cảm thấy khá tốt! Còn có, con còn phát hiện chỉ cần nỗ lực một chút liền có thể cười được, để con cười cho mọi người xem ...."

Ba giây sau, nụ cười trên mắt Lâm Diễm đã bị đồng hóa, cũng cứng ngắc :" Em Tư em cười rất tốt, ha ha, về sau đừng cười nữa. "

Lâm Điền Điền:" Bất luật thế nào con cũng không đi bệnh viện, nếu mọi người một hai phải cho con tiền, thì cứ trực tiếp đưa cho con luôn là được."

Vương Kỳ Phương: " đứa nhỏ này, sao lại không nghe lời cha mẹ ?"

Lâm Điền Điền: " bởi vì con tùy hứng, không hiểu chuyện."



Lâm Thắng giơ ngón tay cái lên :" Em Tư, anh bắt đầu phục em rồi đấy. "

Từ trước tới nay cả Lâm Gia đều không có biện pháp với với đứa con út này, thấy Lâm Điền Điền kiên trì, cả nhà chỉ có thể đem chuyện đi bệnh viện huyện tạm thời gác lại.

Hội nghị gia đình kết thúc, tất cả mọi người đều giải tán, Lâm Điền Điền lo lắng cho cái bụng của mình, liền đi theo Lưu Lan Hoa vào phòng bếp, nâng chén canh trứng được nấu với rau và bỏ thêm chút muối lên uống.

Hổ Nữu, con búp bê nhỏ này, thật giống chó mũi dài, ngửi được mùi thơm là lộc cộc bước chân ngắn nhỏ chạy tới đây, ôm lấy bắp chân còn dài hơn người mình, ngửa đẩu lên, chớp chớp mắt nhìn Lâm Điền Điền.

" Trứng ! Trứng !"

Lâm Điền Điền hỏi Lưu Lan Hoa : " chị dâu, Hổ Nữu có thể ăn muối không ?"

" Chén canh này hương vị thanh đạm, em có thể cho con bé ăn cùng một chút cũng được."

Lâm Điền Điền ngồi xuống tảng gỗ nhỏ, bế Hổ Nữu lên đùi ngồi, hai người liền cùng nhau cô một muỗng cháu một muỗng, rất nhanh đã giải quyết xong chén canh trứng.

Thời điểm ăn canh, Lâm Điền Điền may mắn được thăm quan " dịp trọng đại" trong ngày của Lâm Gia, bởi vì dùng cái nồi sắt đã bị hoen rỉ xào rau, cho nên mỗi lần nhà họ xào, xào đến mức nước chảy ra điều là rỉ sắt. Còn có, nhà người ta thường đổ mỡ heo đã được luyện hóa vào , nhà bọn họ lại chỉ dùng mảnh vải dính một chút rồi quét vào đáy nồi.....

Lâm Gia nghèo đến mức người ta không thể ngờ tới, thật tươi mắt thoát tục !

Sau đó mọi người khôi phục tiết tấu sinh hoạt hằng ngày, ngoài chuyện không ra ngoài làm việc, thì Lâm Điền Điền đã dần hòa nhập với cuộc sống nông thôn. Sáng sớm tinh mơ, Lâm Điền Điền theo Lâm Diễm dậy sớm, mặc thêm quần áo rồi đi đến cánh đồng trồng rau ở phía tây, bên đó ngoài đất trồng rau, còn có một số nhà tiêu được xây dựng ở đó.