Mọi người trong nhà lần lượt rửa mặt, bởi vì không đủ nước nóng nên mọi người trong nhà đều dùng nước nóng rửa mặt, còn chân thì chà rửa đơn giản một chút. Dưới điều kiện như vậy, hầu như không người nông thôn nào chịu rửa mặt sạch sẽ một chút. Giống như kiếp trước Sở Du từng nghe người ta nói rằng trước kia người trong thành rất thích chế giễu người nông thôn, họ nói người nông thôn không thích tắm rửa, mà cũng không chịu tắm rửa mặt, còn có thể dùng cái nồi xúc ra một lớp bụi từ trên mặt những người nông dân này. Nhớ lại lúc ấy nghe được mấy lời này, Sở Du cảm thấy họ giống như đang nói quá lên. Nhưng lúc này, khi đã xuyên đến đây cô mới thấy đúng là họ không quan tâm mấy việc này lắm.
Sở Du tìm chút nước lạnh đơn giản rửa qua một lần, tẩy rửa sạch sẽ trên người, lúc này mới quay vào trong nhà nghỉ ngơi.
Mới đến bảy giờ tối, nhưng để tiết kiệm dầu hỏa nên mọi người trong thôn đều tắt đèn đi vào nhà ngủ sớm. Nhìn ra bên ngoài một màu đen kịt, Sở Du nằm trên giường nghĩ đến kiếp này, nhịn không được mà thở dài.
Vì sao lại xuyên đến đây? Đầu năm nay cô cũng đã rất có lòng muốn làm việc kiếm tiền, nếu tay chân cũng gò bó, cho cô xuyên đến niên đại khác thì tốt biết bao. Ở thập niên 80, khắp nơi đều là sự vật mới mẻ, thập niên 90 nơi nơi đều là châu báu, thế nhưng thập niên 70 thì sao… Trong trí nhớ của Sở Du chỉ có “Đại cách mạng văn hóa giai cấp vô sản” và cải cách kinh tế. Lùi lại một bước, xuyên đến thời đại năm 70, cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Vậy nếu nguy hiểm xuyên đến sau năm 77 thì sao? Phỉ biết rằng năm 76 là một năm đặc thù, trong năm này, “Đại cách mạng văn hóa giai cấp vô sản” còn chưa kết thúc, ba vị nguyên thủ lần lượt qua đời, Đường Sơn động đất lớn, lúc này bầu không khí của cả quốc gia thật sự không tốt.
Nhưng mà cô cũng không có sự lựa chọn nào cả, nhập gia tùy tục, chỉ mong có thể sống sót.
Lúc sắp ngủ, Sở Du suy nghĩ tốt xấu gì cô vẫn nên kiếm tiền nhét đầy bụng rồi tính tiếp.
Hai ngày này, Sở Du vẫn một mực nghĩ cách kiếm tiền, nhưng đầu năm nay trong nhà còn không có xe đạp, việc đi lại sẽ không tiện, cô chỉ có thể nhập gia tùy tục, chỉ có thể dựa vào chút đồ vật có ở nông thôn để kiếm tiền. Nghĩ đến đây, Sở Du nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lá dâu ven đường, rồi chìm vào im lặng.
Đêm đó, Tần Mỹ Lệ gọi Sở Du vào phòng, bà mở tấm vải trên giỏ trúc ra nói:
“Sở Du, ngày mai con vào nội thành bán mấy quả trứng này đi.”
Sở Du nhìn thoáng qua, có khoảng mười ba quả trứng.
“Mẹ, cái này bán không được mấy đồng tiền đâu.”
“Không được bao nhiêu cũng phải bán. Cha con hết tiền uống thuốc rồi, trong nhà cũng đói rồi, cứ bán để trì hoãn một thời gian trước vậy.”
“Vâng.” Lâm Sở Du đồng ý.
Đêm hôm đó, Sở Du lén lút vào phòng Thiếu An, gọi tên cậu.
“Thiếu An…”
Thiếu An giật nảy mình: “Chị, chị làm gì thế? Hơn nửa đêm không ngủ còn giả ma giả quỷ dọa người ta?”
Sở Du đập cậu một cái, nhỏ giọng nói: “Nói bậy cái gì đó? Em mặc quần cho tử tế vào, chị có chuyện muốn nói với em.”
Lâm Thiếu An choàng áo đi ra. Cậu nhỏ giọng nói: “Chị, chị gọi em ra đây làm gì? Có phải lại không dám một mình đi nhà xí rồi không? Lại bảo em đi cùng với chị, hái lá cây cho chị chùi mông?”
Cái gì với cái gì đổ mồ hôi!
Lâm Sở Du bật cười, thấp giọng nói: “Không phải chuyện này. Chị muốn để em và chị đi hái lá dâu vào thành bán.”
“Bán lá dâu?” Lâm Thiếu An sửng sốt một lát: “Chị, buôn bán là phạm pháp đó, phải từ bỏ thói quen xấu, còn bị phê bình xử tội công khai nữa.”