Chương 44: Dị Loại

Sở Du có chút cảm động, liền xoay người tiếp tục giúp Tần Mỹ Lệ cấy mạ, có lần giáo huấn trước, Sở Du không dám khinh thường, luôn nhìn chằm chằm vào chân nhìn, sợ sẽ có con đỉa lại tiếp tục bám lên người cô.

Gần như là ngay sau đó, có một giọng nữ nũng nịu hô lên:

"Má ơi! Còn muốn tôi xuống đất cấy mạ? Muốn hù chết tôi đấy à? Trong chỗ này có con đỉa! Có con đỉa!"

Thanh âm này có chút khẩu âm của Bắc Kinh, Sở Du ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một nữ sinh ăn mặc theo phong cách tây đứng ở bên trên bờ ruộng, trên mặt giống như là đang khóc tang.

Nữ sinh này thật sự là có phong cách tây, một đầu tóc quăn nhỏ, được ghim lên cao cao, trên đầu có một cái nơ con bướm, ở bên trong ruộng nước nông thôn, ăn mặc như vậy quả thực chính là dị loại, không đúng lúc, nhưng cũng có thể nhìn ra được điều kiện gia đình của nữ sinh này rất tốt.

Triệu Ngân Phượng hừ một câu, rồi nói: "Biểu hiện của chủ nghĩa tư bản! Nên được kéo ra ngoài diễu phố!"

Tần Mỹ Lệ và Sở Du tiếp tục làm việc, không có đáp lời, Triệu Ngân Phượng thấy thế, còn nói: "Vẫn là Sở Du biết thân biết phận, ăn mặc thoải mái, không giống những người gì kia, uốn tóc, ăn mặc giống như kỹ nữ, cũng không biết là đến để cải tạo hay là đến để hưởng phúc nữa!"

Sở Du không rõ, vì cái gì phụ nữ luôn luôn ôm ác ý vô cùng lớn đối với phụ nữ, cô cười nói:

"Thím Ngân Phượng, cháu ngược lại cũng muốn đi diễn, nhưng mà không phải là không có thư giới thiệu thì không có cách nào uốn tóc được hay sao?"

Đúng vậy, đầu năm nay, làm cái đầu thôi cũng cần đến thư giới thiệu.

"Ai u! Sở Du, cháu cũng đừng học theo những cô tiểu thư của giai cấp tư sản này! Cháu là công nhân trong gia đình gia giáo! Là giai cấp vô sản! Cháu phải có giác ngộ của giai cấp chứ!" Triệu Ngân Phượng nói chuyện từng câu từng câu.

Sở Du cười, "Thím Ngân Phượng, giác ngộ của thím còn rất cao nữa đó?"



Triệu Ngân Phượng và nhà của Sở Du còn có chút quan hệ thân thích, bà ngoại của Sở Du và bà nội của Triệu Ngân Phượng là chị em ruột với nhau, Triệu Ngân Phượng lớn hơn 2 tuổi so với Tần Mỹ Lệ, được coi là dì hỏi của Sở Du.

"Đó là đương nhiên!" Triệu Ngân Phượng rất đắc ý, "Thím mỗi ngày đều đi theo đằng sau đội trưởng nghe phát thanh, nghe báo chí, giác ngộ đương nhiên là cao!"

Sở Du không có tiếp tục nói nữa.

Bỗng nhiên, cô gái tóc quăn bên cạnh kia lại ồn ào:

"Ai nha! Con đỉa thật là lớn! Còn có cả côn trùng bơi qua bơi lại trong nước! Má ơi! Ta nổi da gà tất cả đứng lên!" Hồi lâu, lại phàn nàn cùng với người bên trên: "Các người nhìn đi, đôi chân này của tôi, bị phơi đến mức nổi cả bong bóng lên rồi đây này!"

Cô ta yếu ớt như thế, Trịnh Trường Vệ cũng không dám bảo cô ta làm cái khác, chỉ nói:

"Được rồi, nếu như cô đã không thể làm, vậy liền đi đến đội tuyên truyền làm làm công việc tuyên truyền đi!"

Gia đình của cô gái này phải rất khá, cha mẹ chắc chắn là không có bị phê phán, gia đình có quan hệ giống như vậy, thì cho dù có xuống nông thôn cũng có thể được chiếu cố một chút.

"Hạ Phong! Chậm một chút đi! Chờ tớ một chút!"

Kiều tiểu thư đuổi theo một người nam sinh có thân hình cao gầy đang đi về phía trại nuôi heo.

Sở Du liếc nhìn Hạ Phong một chút, trên người của người đàn ông tên Hạ Phong này có một cỗ khí chất của thiếu gia thư sinh nhà giàu, khí chất tuấn tú, tướng mạo đẹp mắt, giống như một vị thiếu gia ra nước ngoài du học vừa quay trở về ở bên trong kịch của niên đại.