Nghe vậy, Vương Tú Nga tức giận nói: "Phản rồi! Phản rồi! Bảo Vệ là trưởng bối của mày, còn muốn con nhóc chết dầm như mày dạy bảo sao! Bảo Vệ, đánh cho mẹ! Đánh chết thì mẹ cũng không trách con!"
Lời này vừa nói ra, Lâm Bảo Vệ đã có thêm sức mạnh, lập tức cầm cuốc chém tới Sở Du, Lâm Húc Đông vừa tan tầm đã nghe người ta nói đến tin này, vừa chạy tới đã thấy cảnh như vậy.
Con mẹ nó! Bắt nạt nhà anh không có người làm chủ đúng không? Còn dám đánh em gái của anh!
Lâm Húc Đông đi lên đẩy Lâm Bảo Vệ ngã xuống đất.
Đáng thương Lâm Bảo Vệ cầm cuốc còn chưa kịp chém xuống, cả người đã ngã bịch một tiếng nằm trên mặt đất, vừa lúc cái cuốc đập vào đầu ông ta, Lâm Bảo Vệ lập tức lấy tay che lấy đỉnh đầu.
"Bảo Vệ!" Vương Tú Nga gấp gáp, đau lòng muốn chết, chỉ vào Lâm Húc Đông mắng chửi: "Ranh con, thứ đáng đâm ngàn đao! Lại còn dám đánh cả bác của mày! Mày dám!"
"Ai bảo bác muốn chém Sở Du!" Lâm Húc Đông lo lắng nhìn qua Sở Du: "Sở Du, em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Nơi nào đau cứ nói với anh trai, anh làm chủ cho em! Đừng tưởng rằng cha không có cách đánh nhau thì anh không đánh bọn họ! Nếu thật sự muốn đánh lên, chúng ta cũng không sợ bọn họ!"
Lâm Húc Đông mặc dù chỉ có 7 công điểm, nhưng sức lực 17 tuổi của anh còn mạnh hơn nhiều với người cầm 10 công điểm, nếu không phải còn nhỏ thì chắc chắn đã cầm 10 công điểm từ lâu, cho dù là cái đầu hay sức lực của Lâm Bảo Vệ cũng không bằng anh, thấy anh nói như vậy, cũng không dám làm càn.
Lâm Sở Du im lặng.
Cô bỗng nhiên phát hiện Lâm Húc Đông là một người anh trai chiều chuộng em gái, luôn che chở khuyết điểm cho em gái!
Nói cũng khéo, đúng lúc này, đội trưởng đội sản xuất và kế toán đẩy đẩy một người đàn ông trung niên mặc vải thô đi về phía bên này.
Sở Du nhìn người đàn ông kia rất quen mắt, tất cả hàng xóm cũng quay đầu chỉ vào người đàn ông kia và nói:
"Đây không phải chú bảy sao?"
"Đúng vậy! Chú bảy đi phía trước đại đội trưởng, còn cúi đầu, đây là làm gì sai sao?"
"Thoạt nhìn như đang diễu phố thị chúng! Chẳng lẽ chú bảy phạm tội gì?"
Ở nông thôn, khi phạm sai lầm rất ít khi tìm công an, nhất là ở niên đại này, chỉ cần một sai sót nhỏ là đội sản xuất sẽ trực tiếp đưa đi lao động trong đất sửa sai, nếu không được nữa thì sẽ diễu phố thị chúng, Vương Tú Nga thấy tất cả mọi người vốn dĩ đang xem náo nhiệt lại đột nhiên chuyển sự chú ý lên chú bảy, cũng không khóc lóc om sòm, ngược lại thu liễm hơn.
Đội trưởng đội sản xuất tên là Trịnh Trường Vệ, là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, ông ta có vẻ ngoài chính trực, là người có tướng mạo lương thiện, khiến người ta nhìn vào đã tin tưởng. Đội trưởng đội sản xuất ở nông thôn cũng không dễ làm, không chỉ có sắp xếp công việc của thôn trong suốt một năm, mùa xuân xới đất gieo hạt cấy mạ, mùa hạ mùa thu gieo hạt thu hoạch bắp ngô, mùa đông sửa đường, muốn toàn bộ người trong thôn tin phục cũng không phải chuyện dễ dàng, Trịnh Trường Vệ thấy đám người tụ tập tại một chỗ, cầm loa hô to:
"Nhìn một chút! Nhìn một chút! Có một tên trộm phân ở Lâm Gia Trang!"
Nếu không phải bầu không khí tại hiện trường quá căng thẳng, Lâm Sở Du lại giận dỗi với Vương Tú Nga bọn họ, chắc chắn Lâm Sở Du sẽ đứng tại chỗ cười một trận, kẻ trộm phân? Trộm phân? Có đến mức như vậy không?