Chương 30: Trộm Tiền

Lâm Sở Du gấp gáp mà tìm khắp các nơi cũng không thấy tiền.

Cô vội hỏi Sở Nhạc: “Sở Nhạc, em có thấy tiền của chị hay không? Chị nhét tiền ở dưới gối mà sao giờ không tìm thấy nữa?”

Sở Nhạc lắc đầu: “Chị, em không thấy tiền của chị.”

“Vậy vừa rồi có ai tới đây?”

Sở Nhạc nghĩ nghĩ: “A! Là anh Đại Lực nhà chú ba tới, sau khi anh ấy đến cứ lục sục khắp nơi, em bảo anh ấy đừng lục lọi nhưng anh ấy không nghe.”

Lâm Sở Du nghe vậy thì cau mày, cô đi ra ngoài xem xét, xa xa thấy có người bán hàng rong đi xe đạp qua, Lâm Đại Lực đang đứng ở bên cạnh anh ta, đưa tiền mua một đống đồ lớn, người bán hàng rong nhận lấy tiền chắc hẳn chẳng ngờ tới lai lịch số tiền này bất chính, thử nghĩ xem một đứa trẻ nông thôn làm sao có thể có khoản tiền hơn hai khối? Anh ta cầm tiền cũng không dám trễ nải mà chạy xe đi thật nhanh.

Lâm Sở Du gấp gáp, mấy bước xông lên bắt lấy cổ áo Lâm Đại Lực tức giận: “Lâm Đại Lực, có phải em trộm tiền của chị hay không?”

Lâm Đại Lực vốn đã yếu ớt, nghe lời này cãi vội: “Em không có trộm!”

“Không trộm?” Lâm Sở Du nhìn chằm chằm đồ trong tay nó, tại nông thôn, cho dù nhà có giàu cũng không có khả năng cho trẻ con mấy khối tiền để đi tiêu vặt, đây chính là thập niên 70 mà!

Sắc mặt Lâm Sở Du lạnh lẽo, túm cổ áo Lâm Đại Lực lôi kéo nó tới bên bờ sông.

“Được! Nếu em không nói thì chị sẽ ném em xuống sông!”

Lâm Sở Du đương nhiên cũng chỉ định dọa nó, Lâm Đại Lực cũng nhát gan, nghe thấy vậy thì òa khóc: “Em nói! Là em lấy!”

“Lấy? Nói dễ nghe thế, đó là em trộm!” Lâm Sở Du bị làm tức điên lên.

Thấy cách đó không xa Tần Mỹ Lệ bị mẹ chồng và mấy người chị em dâu chỉ trích, Lâm Sở Du tức giận không có chỗ phát tiết nên cô không đổi mặt kéo theo Lâm Đại Lực đang gào khóc đi tới bên chô Tần Mỹ Lệ.



Lâm Đại Lực khóc tới mặt mũi toàn là nước mắt nước mũi.

Trần Ngọc Mai từ xa nhìn thấy con mình khóc thì vội tới, trợn mắt nhìn Lâm Sở Du mắng: “Là mày bắt nạt Đại Lực nhà tao? Làm sao mày lại làm thằng bé khóc? Con đàn bà đáng gϊếŧ ngàn đao này! Hôm nay tao không thể tha cho mày được!”

Nói xong định dơ tay đánh Lâm Sở Du.

Lâm Sở Du không đổi sắc cản tay bà ta lại, nói: “Tôi khuyên bà nên tôn trọng tôi một chút.”

Trần Ngọc Mai không có chiếm được tiện nghi thì ôm lấy Lâm Đại Lực giả khóc: “Trời ơi! Đại Lực của mẹ, sao con lại bị đánh khóc thành cái dạng này?!”

Câu nói của bà ta còn chưa dứt lời thì Vương Tú Nga đang ngồi dưới đất nhảy dựng lên, bà ta đi tới bên cạnh cháu trai, mắng mỏ: “Cái con đoản mệnh Lâm Sở Du kia! Mày dám đánh Đại Lực? Xem hôm nay tao có đánh chết mày hay không?”

Lâm Sở Du không động chút nào chỉ lặng lẽ đứng nhìn bà ta, cũng không biết tại sao dưới tầm mắt của cô, bà cụ già luôn luôn tùy tiện cũng không dám nâng tay lên tát cô.

Lâm Sở Du lạnh lùng nói: “Tôi không có đánh cháu trai bà.”

“Không có đánh? Không đánh thì làm sao mà Đại Lực lại khóc?” Bà ta không tin, giận dữ mắng.

Lâm Sở Du nói: “Bởi vì cháu trai của bà trộm tiền của tôi!”

“Cái gì? Trộm tiền?”

Trần Ngọc Mai nhìn ô mai kẹo mạch nha các thứ trong ngực con trai, sao lại không biết là Lâm Sở Du nói thật, nhưng mà nhiều người ở đây như vậy, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì quá khó nghe! Nghĩ tới cái này, Trần Ngọc Mai nói: “Trộm tiền? Sao mày lại đổ oan cho Đại Lực? Tiền này là sáng nay tao cho Đại Lực! Mày cho rằng Đại Lực cũng giống như mày không có một chút tiền tiêu vặt nào hay sao!”

Lâm Sở Du nghe vậy thì cười, Trần Ngọc Mai tự cho là đúng, vì tốt cho con, lại thật sự không biết những người chuyên đi lừa gạt hãm hại kia từ nhỏ đều có loại mẹ như vậy.

“Bà cho? Vậy tôi hỏi bà cho nó bao nhiêu tiền?”