Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Tần Mỹ Lệ. Một ngày kiếm được mười đồng tiền là khái niệm gì thế này? Đã gần bằng tiền lương một tháng của bà rồi.
“Vậy nếu một ngày là mười đồng tiền thì một tháng không phải chính là ba trăm đồng rồi sao?” Tần Mỹ Lệ bị hù sợ, dưới cái nhìn của bà, kiếm tiền nhiều như vậy là một chuyện rất nguy hiểm, là phải bị cắt bỏ thói quen xấu.
“Đúng vậy. Cho nên mới nói gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói. Chúng ta làm nông dân thật thà là bởi vì chính sách nên mới không dám kiếm nhiều tiền, nhưng thật ra rất nhiều người đều vụиɠ ŧяộʍ kiếm tiền cả.”
“Vậy cô giáo của con không sợ bị tố cáo sao?” Tần Mỹ Lệ lo lắng nói, nếu bị người ta tố cáo, Sở Thanh cũng khó tránh khỏi liên lụy vào.
“Cô giáo của con làm cho người trong thành, tương đối bí mật, người nông thôn không nghĩ ra mấy người này được đâu. Mẹ yên tâm đi! Chúng con rất cẩn thận.”
Tần Mỹ Lệ nghe nói thế này mới phát giác thấy chuyện Sở Du bán lá dâu tằm là một chuyện cực kỳ nhỏ bé, so với việc kiếm được một khoản mười đồng tiền một ngày thì một ngày Sở Du kiếm được một đồng tiền thề này cũng chẳng tính là gì. Vừa nghĩ như thế nên lá gan của bà cũng lớn hơn một chút.
Sở Du thấy vậy thì cười nói: “Mẹ, tằm sắp kết kén rồi, con thấy lá dâu này cũng chỉ có thể bán được một khoảng thời gian nữa thôi. Chờ kiếm được tiền, chúng ta đưa cha đến bệnh viện chữa trị.”
Nghe nói thế này, Tần Mỹ Lệ mới nhượng bộ. Nếu cứ tiếp tục chăm sóc cho Lâm Bảo Quốc thế này cũng không phải biện pháp hay, nhưng trong nhà sau một năm cũng chẳng thừa được bao nhiêu tiền cả, hiện tại tiền thuốc than của Lâm Bảo Quốc làm lãng phí mấy đứa con. Làm châm cứu trong thôn cũng mất năm phân tiền một ngày, sau cùng lại bị trừ vào công điểm, khó khăn nhất là chi phí giải phẫu, phải hơn mấy trăm đồng. Tần Mỹ Lệ còn nghe người ta nói nếu có người quen cũng không đắt đến vậy đâu, nhưng nông dân bình thường như họ thì làm gì có người quen nào?
Cuối cùng Tần Mỹ Lệ cũng đồng ý, chỉ nói thêm mấy lời bảo Sở Du phải cẩn thận nhiều hơn.
Sở Du thấy người trong nhà đã biết nên kể lại cho mọi người nghe chuyện bán lá dâu hôm nay .
Sở Thanh nói: “Hai phân tiền? Vậy chúng ta hái thật nhiều rồi mang đến.”
Sở Du cười nói: “Chị tưởng em không biết phải chuyển nhiều đến đó sao? Em còn ước gì dùng xe tải mà chuyển đến cho anh ta nữa kìa, nhưng nhà chúng ta đến xe lừa còn không có, nếu hàng quá nặng, làm sao chuyển đi nổi?”
Vấn đề thế này, Tần Mỹ Lệ nghĩ trong chốc lát, nói:
“Bà nội con có một chiếc xe, có thể vận chuyển được mấy trăm cân cũng không thành vấn đề. Chỉ là phải khổ cực cho mấy đứa, phải tự mình kéo đi.”
“Việc này không thành vấn đề gì cả.” Sở Du hào hứng, chỉ cần có thể kiềm được tiền cô tình nguyện chịu chút khổ cực này. Chỉ là nghĩ đến sự bất công của Vương Tú Nga, Sở Du lo lắng nói: “Có thể mượn của bà được sao?”
“Sao lại không thể mượn?” Tần Mỹ Lệ khẽ nói: “Có bất công đi chăng nữa cũng không phải đến một chiếc xe cũng không cho mượn chứ?”
Mấy người họ bàn bạc với nhau chuyện ngày mai, vấn đề này cứ như thế mà bị cho qua.
Tần Mỹ Lệ lấy cơm được giữ ấm trong giỏ mây bưng ra.
Cơm vẫn còn ấm, Sở Du nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên cô cười lên: “Đúng rồi, con có mua đậu hũ.”
Cô cẩn thận mở túi vải ra, bởi vì thời gian hơi lâu nên đậu hũ đã hơi rã ra, nhưng nhìn thấy đậu hũ thế này, cả nhà đã lâu rồi chưa ăn được đậu hũ lập tức lấy lại tinh thần.
“Là đậu hũ!’ Sở Nhạc chạy đến, nhìn theo: “Đậu hũ thơm quá!”
Rất thơm! Đến Sở Du dù không thích ăn đậu hũ cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng. Tần Mỹ Lệ thấy vậy thì cười nói: “Đêm nay muộn rồi, đậu hũ này giữ lại để mai rồi ăn.”
“Nhưng con muốn ăn bây giờ…” Sở Nhạc thèm thuồng.