Thẩm Thính Hồng chọn món thịt kho tàu, Thẩm Thanh Thanh chọn món ớt cay xào thịt, còn Phương Trác chọn món khoai tây hầm thịt và canh trứng.
Có thể nói, bữa ăn của ba người vô cùng phong phú, nhất thời thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Trong toàn bộ nhà ăn, không có ai ăn ăn uống “phức tạp” như vậy đâu. Hơn nữa có rất nhiều người cũng ăn chung một bàn giống như họ, cũng tức là bạn ăn chung.
Chính vì vậy nên tất cả mọi người có thể ăn được nhiều món hơn.
“Thẩm Thính Hồng, Thẩm Thanh Thanh, tớ có thể ăn cùng các cậu không?”
Một giọng nữ điệu chảy nước vang lên từ trán đầu của ba người họ.
Ba người Thẩm Thính Hồng nghi ngờ mà ngẩng đầu lên.
Chủ yếu là do bọn họ không quen thuộc cô gái này lắm, đặc biệt là Thẩm Thính Hồng. Ở trong lớp, ngoại trừ Thẩm Thanh Thanh và Phương Trác thì cơ bản nguyên chủ không còn một người bạn tốt nào, thậm chí tên cô gái trước mặt này cũng không nhớ rõ.
“Cậu là?”
Không ngờ tới là, không chỉ mình Thẩm Thính Hồng không nhớ cô gái này là ai mà Phương Trác cũng không nhớ rõ.
Sắc mặt của cô gái kia không được tốt cho lắm, tuy rằng vừa rồi cô ta chỉ gọi hai người Thẩm Thanh Thanh và Thẩm Thính Hồng nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Phương Trác.
Nói ra thì trong lớp ai cũng biết về gia thế của Phương Trác, hơn nữa nhìn dáng người và thức ăn mỗi ngày của Phương Trác, cho dù không biết ba mẹ cậu ta cụ thể làm nghề gì nhưng cũng có thể biết gia thế này gia đình công nhân viên chức bình thường không so sánh được.
Dù Phương Trác không được ưa nhìn lắm nhưng thật ra trong lớp học có rất nhiều nữ sinh muốn có quan hệ tốt với cậu ta, thậm chí…
Tống Khiết trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Phương Trác thậm chí không biết mình là ai.
“Phương Trác, cậu đùa giỡn làm gì vậy, chúng mình đều là bạn cùng lớp. Làm sao mà cậu lại không quen biết tớ được?” Tống Khiết nói.
“Tôi thật sự không biết cậu là ai.” Trong con mắt trong suốt của Phương Trác hiện lên sự nghi ngờ nồng đậm.
Tống Khiết chỉ cảm thấy như có thứ gì đang mắc kẹt trong cổ họng mình vậy.
Trong lòng Thẩm Thính Hồng sắp cười đến chết rồi nhưng thôi đối xử với con gái cũng cần phải nhẹ nhàng một chút. Nếu mình thật sự cười ra tiếng thì sẽ khiến đối phương mất mặt trước đám đông như này.
Bây giờ có rất nhiều người ở nhà ăn vẫn đang chăm chú nhìn.
Nhưng các cụ đã nói rồi, chân thành mới là kỹ năng gϊếŧ người kỹ càng nhất.
Bộ dáng nghiêm trang nói mình không quen biết đối phương sợ là có chút khiến người khác tan nát cõi lòng.
Tống Khiết cảm thấy thật sự rất xấu hổ nhưng nhìn những món ăn trên bàn, cô ta vẫn cắn chặt răng nói: “Thẩm Thanh Thanh, Thẩm Thính Hồng, tớ có thể ngồi ở đây không?”
Các vị trí ở nhà ăn có thể ngồi thoải mái, trên chỗ ngồi cũng không có khắc tên của của bọn họ cho nên người ta nói muốn ngồi ở đây thì họ cũng không có lý do gì mà từ chối.
“Cậu ngồi đi, không phải có thể ngồi thoải mái sao?” Thẩm Thanh Thanh trả lời nói.
Nói như vậy thôi nhưng trong lòng vẫn nghĩ là có nhiều chỗ trống thì không ngồi, không hiểu sao cứ phải chen chúc vào đây làm gì.
Thẩm Thính Hồng cũng nhìn dáo dác xung quanh, phát hiện ra ở đây có rất nhiều chỗ ngồi. Có nhiều như vậy là bởi vì rất nhiều người địa phương ở huyện thành sẽ mang cơm đến hoặc là quay về nhà ăn cơm, chính vì vậy nên không có nhiều người đến nhà ăn.
Rõ ràng tâm tư của cô gái kia không ở chỗ ngồi này.
Quả nhiên, sau khi ngồi xuống, Tống Khiết trực tiếp nói: “Hôm nay tớ gọi đồ ăn, hay là chúng mình ăn cùng nhau đi?”
Vừa dứt lời, cô ta đẩy hộp cơm trong tay ra giữa, bên cạnh là hộp cơm của Thẩm Thính Hồng.