Chướng mắt bộ dáng dong dài của bà ta, Lưu Nguyệt không khách khí mà giật luôn tiền trên tay bà ta.
“Sau này làm chuyện gì thì nên vận động đầu óc của mình trước, Thẩm Bích Liên đừng trách thím không nhắc nhở cháu. Bây giờ cháu đã là người có tiền án tiền sự nên sau này Ni Nhi nhà thím có chuyện gì thì thím sẽ tính hết trên đầu cháu.”
Thẩm Bích Liên sớm đã bị doạ đến choáng váng, còn khóc nữa, bộ dáng như này khiến người nhìn rất khó chịu.
Lưu Nguyệt cẩm tay Tiêu Kiến Phương và cả tay con gái nhà mình, “Đi thôi, bây giờ chúng ta sẽ đi nhà đội trưởng nói về chuyện xây nhà.”
Vì thế người gia đình họ Lưu hùng hổ xông tới, sau đó cũng hùng hổ rời đi. Người đang vây xem không thấy có chuyện để hóng nữa nên đều tản ra.
Không cần nghĩ cũng biết, trong khoảng thời gian này gia đình họ Thẩm sẽ độc chiếm chủ đề bàn tán của thôn Đoàn Kết.
Tuy nhiên bây giờ cả nhà vẫn rất vui vẻ, họ đi thẳng một mạch đến nhà đại đội trưởng, dọc đường đi còn nói cười rôm rả.
Ba chị em dâu trong nhà họ Lưu đều hâm mộ cô em chồng có thể thuận lợi phân gia, được chia nhiều tiền như vậy, lại còn kiếm được một khoản tiền bồi thường nhưng còn lâu họ mới dám nói ra những suy nghĩ này.
Rốt cuộc số tiền bồi thường này được đổi lấy từ tai nạn của Thẩm Thính Hồng, nếu bọn họ thực sự dám nói ra sự hâm mộ của mình thì sợ rằng mẹ chồng miệng rộng sẽ chửi chết họ mất.
“Ni Nhi, nhà chúng ta sẽ xây nhà mới. Vậy con muốn ở nhà như nào?”
Hiện tại tâm tình của Lưu Nguyệt khá tốt, con gái nhà mình không bị vấn đề gì, vào lúc phân gia cũng được cho thêm năm mươi đồng. Hiện tại lại có thêm hai mươi đồng tiền bồi thường nên đương nhiên lời nói cũng tự tin hơn.
Thẩm Thính Hồng nghĩ ngợi một chút: “Ba mẹ muốn ở nhà như thế nào thì con sẽ ở nhà như thế đấy.
Lưu Nguyệt trông rất tự hào, nghe thấy chưa, con gái của bà rất là hiểu chuyện!
“Mẹ xây nhà nhà mái ngói cho con ở được không?” Lưu Nguyệt đã nghĩ cẩn thận chuyện này từ trước rồi. Nếu đã muốn xây nhà thì vẫn nên xây nhà tốt một chút, dù sao thì đây cũng là nhà ở của bọn họ.
Làm nhà vách đất đỡ phiền phức, tốn ít tiền, chỉ cần đủ người lao động thì nhà xây sẽ rất nhanh nhưng nhà vách đất không thể ở lâu dài.
Không nói đến môi trường khắc nghiệt, thì nếu ở lâu ngày bụi đất sẽ rơi ra, lại còn rất ẩm thấp. Trước đây khi Ni Nhi đi học về thì con bé nói muốn ở nhà mái ngói. Mất năm nay gia đình họ tiết kiệm được một khoản tiền riêng, không những thể còn có cả tiền phân gia cho nên xây một căn nhà mái ngói cũng không phải vấn đề lớn.
“Nhà ngói được đấy, vẫn là con gái nhà chúng ta có tiền đồ, nếu con không đủ tiền thì mẹ cho thêm.”
Nói thế nào đi nữa, thì sự bất công của hai mẹ con giống y hệt nhau.
Lưu Nguyệt suy nghĩ một chút, nếu muốn xây nhà mái ngói thì số tiền trong tay chắc là đủ rồi, sau đó nói: “Nhà bọn con vẫn có đủ tiền, cũng không cần phải dùng quá nhiều tiền như vậy mà hai thằng nhà con vẫn chưa có đối tượng. Nếu nhà con thật sự khó khăn thì con sẽ mượn mẹ sau.”
Hai anh Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ bị nêu tên chỉ sờ sờ mũi, không dám nói thêm gì.
Tiêu Kiến Phương nhíu mày: “Mượn hay không mượn cái gì, cái gì của mẹ cũng là của con!”