Thẩm Thính Văn đã học xong cấp ba, hiện tại đang làm giáo viên ở trường tiểu học trong thôn, tiền lương mỗi tháng được khoảng mười đồng.
Thẩm Thính Võ nổi tiếng ở làng trên xóm dưới là người có sức mạnh lớn, không giống với anh trai mình. Anh ấy học xong tiểu học thì sống chết không muốn học thêm nữa, khoảng mười hai - mười ba tuổi là có thể đi làm đổi lấy công điểm.
Cũng đúng câu một loại gạo nuôi trăm người, trong niên đại này ai cũng phải thắt lưng buộc bụng. Mọi người đều ăn uống như nhau nhưng không hiểu sao Thẩm Thính Võ từ nhỏ đã khoẻ như trâu.
Lưu Nguyệt cầm cái xô ra đây nhìn, quả nhiên trong này có mấy con cá diếc. Một con bé thật sự, chắc chỉ được vài chục gam nhưng dùng để nấu canh cũng được.
“Được rồi được rồi, nhìn người hai đứa bẩn quá, mau cởi ra để một lúc nữa mẹ giặt cho.”
Hai anh em Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ liếc nhìn nhau sau đó đều cười, mẹ cũng có tình mẫu tử đối với bọn họ cơ đấy.
Không phải nói, mấy người đàn ông của gia đình họ Thẩm ở tam phòng cũng bị Lưu Nguyệt tẩy não không hề nhẹ. Tất cả đều lấy Thẩm Thính Hồng làm trung tâm, mấu chốt còn dần dần thao túng tâm lý của chính mình, cũng có thể coi như cả nhà toàn là cực phẩm.
Trương Tố Cầm và Ngô Văn đã sớm nghe được động tĩnh ở bên ngoài, đều nhô đầu ra khỏi phòng của mình để hóng hớt. Hai người họ thấy thùng trên tay Lưu Nguyệt thì đã hiểu.
“Ôi trời, không thể không nói Võ Oa Tử nhà chúng ta rất có bản lĩnh, cá này là do cháu nó bắt được sao? Đúng là không tệ, ngày mai chúng ta lại có lộc ăn rồi.”
Người nói chuyện chính là Ngô Vân ở nhị phòng, còn Trương Tố Cầm mới bị Lưu Nguyệt dạy dỗ ở bữa ăn cho nên trong lòng tuy nhớ thương mớ cá nhưng rốt cuộc cũng không dám nói gì.
Lưu Nguyệt trợn trắng mắt, trực tiếp bê thùng cá về phòng của mình, vừa đi vừa chửi rủa.
“Người bây giờ mặt còn lớn hơn cối xay, số cá này là để Ni Nhi nhà tôi bồi bổ thân thể. Thân là trưởng bối cũng không biết xấu hổ, sợ rằng phân trong cầu xí cô cũng muốn thử bên trong có bao nhiêu độ đạm.”
Vừa nói xong, bà ấy trực tiếp đóng sầm cửa lại.
Ngô Vân tức giận tới tái xanh mặt mày, đánh không lại mà chửi cũng không thắng. Đúng thật là nghẹn tức đến chết mất, ngay sau đó đóng sầm cửa phòng mình lại cho hả giận.
Trương Tố Cầm rất vui sướиɠ khi thấy người gặp hoạ, biểu cảm quả thật rất chói mắt mà Ngô Vân cũng lười đến xem.
Trương Tố Cầm hiểu rất rõ việc ngày mai cá sẽ không đến phần mình nhưng nhìn người trong nhị phòng bị ăn chửi thì bà ta vẫn thấy thoải mái cực kỳ.
Hai anh Thẩm Thính Văn và Thẩm Thính Võ cũng không thèm phản ứng, nhanh chóng về phòng thay quần áo dơ ra. Tuy rằng lúc nãy mẹ bảo sẽ giặt quần áo cho họ nhưng rõ ràng hiện tại mẹ không vui, vẫn là thôi đi…”
Bọn họ thực sự là những người có nhãn lực rất tốt.
Sân nhà ông Thẩm mặc dù không quá nhỏ nhưng các ngôi nhà ở thời đại này không có cách âm. Chẳng hạn như lỡ có ai làm chuyện không phù hợp với trẻ con thì mọi người đều có thể nghe ra được một chút động tĩnh.
Nhưng bây giờ người ta đã sống như này rồi, có gì đây mà để ý chứ.
Đương nhiên Thẩm Thính Hồng đã nghe đầy đủ tiếng huyên náo ở bên ngoài, trong lòng cũng không kìm được thở dài, xem ra cả cái gia đình này lòng đều mang theo quỷ rồi.
Tuy rằng trong trí nhớ của cô chuyện này xảy ra không ít nhưng tận mắt mình chứng kiến lại là một chuyện khác.