Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Ôm Chặt Bắp Đùi Đại Lão

Chương 42: Tranh cãi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không nghĩ tới cô còn chưa kịp nói gì, Lục Hướng Dương đã từ chối thay cô.

Lục Hướng Dương bảo vệ như vậy, khiến Trịnh Giai Giai không phục lắm:

“Anh Lục, sao cô ta không giặt được? Không phải là người quý giá cỡ nào, anh bỏ ra nhiều tiền như thế, bị cô ta hại thảm như vậy, chẳng lẽ chỉ để cô ta làm ba bữa cơm?”

“Trước đây cô ta ở Lý gia không phải hầu hạ cả gia đình sao? Lúc ấy giặt quần áo là chuyện thường ngày, hiện giờ tới đây thì không thể làm sao?”

Trên gương mặt lạnh lùng của Lục Hướng Dương không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng mở miệng nói thì không khách sáo.

“Người là do tôi đưa về, tôi bảo cô ấy làm gì thì cô ấy làm thế đó, cô quản nhiều như vậy làm gì?”

“Em…” Trịnh Giai Giai không nghĩ tới Lục Hướng Dương sẽ có thái độ với một cô gái như cô ta như vậy, trong lúc nhất thời đôi mắt đỏ lên, vô cùng ấm ức.

“Em chỉ quan tâm anh mà thôi, mỗi ngày anh làm việc mệt như thế còn phải làm việc vặt, rõ ràng là anh không cần có gánh nặng như vậy, anh…”

“Nam nữ khác biệt, tôi thực sự rất tốt, thanh niên trí thức Trịnh không cần quan tâm tôi. Hơn nữa tôi và cô không thân, những lời này của cô truyền ra sẽ có thanh danh không tốt đối với cô, vẫn nên duy trì khoảng cách thì hơn.”

Mọi người: “…”

Đúng là tuyệt tình!

Nhìn anh chiếu cố Cố Thanh Thanh như vậy, còn tưởng anh là người sẽ thương hương tiếc ngọc, không nghĩ tới lại là như vậy.

Trịnh Giai Giai suýt nữa chảy nước mắt ra, cắn môi cố gắng không khóc ra ngay tại chỗ.

Lúc này Lục Hướng Dương đã giặt ga trải giường xong, xoắn thành dây thừng sau đó kéo ghế đến bên cạnh Cố Thanh Thanh, cùng rửa đậu que với cô.

“Những thứ này đều phải rửa sao?”

Cố Thanh Thanh nhìn anh, chỉ cảm thấy lúc này Lục đại lão càng thêm đẹp trai, con mẹ nó quá có mùi vị của đàn ông, đôi mắt của cô lấp lánh ngôi sao nhỏ, liên tục gật đầu:

“Vâng vâng!”

Bầu không khí bên giếng nước lập tức hơi an tĩnh, Vương Vũ trừng mắt nhìn người này lại nhìn người kia, anh ta chỉ nói mấy câu với lão Lục, sao liên lụy tới nhiều chuyện như thế?

Khi Tống Manh nghe thấy Lục Hướng Dương bảo vệ Cố Thanh Thanh, trong lòng tràn ngập hứng thú.

Thạch Lỗi và Hứa Quốc Bưu cũng giống như cô ấy, toàn bộ hành trình đều ăn dưa.

Hiện giờ ba người liếc nhau, nhìn người này lại nhìn người kia, cúi đầu, tiếp tục làm việc không nói lời nào.

Giặt giày thì giặt giày, giặt quần áo thì giặt quần áo, rõ ràng giày đã giặt sạch, quần áo cũng đã giặt xong, nhưng mà không chịu rời đi.

Ánh mắt nhìn ngó khắp nơi, đám quần chúng ăn dưa giao lưu bằng ánh mắt, đè trái tim nhỏ kích động, bọn họ cảm thấy Trịnh Giai Giai chắc chắn còn chưa kết thúc.

Quả nhiên dưới chờ mong của mọi người, Trịnh Giai Giai lại mở miệng lần nữa.

“Anh Lục, anh bảo vệ cô ta như vậy…”

“Anh còn chưa đi sao? Giặt sạch sẽ đống quần áo thối giày thối của anh đi.” Lục Hướng Dương nhanh chóng mở miệng cắt ngang lời Trịnh Giai Giai nói, trực tiếp gây khó dễ cho Vương Vũ.

Vương Vũ nhướng mày, nghĩ có nên thêm chút lửa hay không, nhưng mà nhìn gương mặt lạnh lùng của Lục Hướng Dương, cuối cùng không dám.

“Đại lão gia của tôi ơi, cần giặt sạch như vậy làm gì?”

Lục Hướng Dương thản nhiên nói: “Anh thu dọn sạch sẽ, hai ngày nữa tôi dẫn anh lên núi đánh lợn rừng.”

Vương Vũ lập tức bật dậy: “Thật sao?”

Lục Hướng Dương gật đầu: “Thật, nhân lúc trước tết có thời gian, lên núi nhiều chút kiếm đồ ăn ngon qua mùa đông.”

Vương Vũ kích động trực tiếp chạy về phòng: “Đây là anh nói đấy nhé! Nhất định phải đánh được lợn rừng to đấy.”

Anh ta biết rất rõ thân thủ của Lục Hướng Dương rất tốt, nếu anh đi lên núi, xác suất gϊếŧ được lợn rừng sẽ tăng lớn.

Thịt!

Thịt đó!

Thấy được hi vọng có thịt, Vương đại thiếu gia nguyện ý giặt quần áo.



Nghe được Lục Hướng Dương và Vương Vũ muốn đi lên núi đánh lợn rừng, mấy thanh niên trí thức động lòng.

Cho dù bọn họ không bắt được con lợn rừng, đi kiếm hai con gà rừng cũng được!

Đó đều là thịt.

Đừng nhìn Vương Vũ thường ngày lười chỉ biết ăn, làm việc cũng không tính xuất sắc, nhưng thân thủ của anh ta cũng rất tốt, lên núi kiếm đồ ăn, ba lần thì hai lần mang về được gà rừng hoặc thỏ hoang.

Hơn nữa trước đây có người đi tìm Vương Vũ gây phiền phức, một mình Vương Vũ có thể đánh năm sáu người không thở gấp, ở trong mắt người thường như bọn họ chuyện này tương đối lợi hại.
« Chương TrướcChương Tiếp »