Lại là một phen cãi cọ, cuối cùng hai vợ chồng ông bà Triệu nhịn đau để móc ra tám đồng tiền rồi đưa cho Khương Lâm.
Thời buổi này kiếm tiền không dễ, rất nhiều lao động trong đại đội làm cả ngày mà chỉ nhận được có mấy mao tiền, cho nên tám đồng này cũng không hề ít ỏi gì.
Khương Lâm ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy mình cũng không có ý định gạt tiền của hai bọn họ, chỉ là nghẹn quá nên mới muốn đòi lại chút công bằng mà thôi.
Cô cầm tiền xong liền đem cái phích nước nóng đưa lại cho bà Triệu, cũng không vội vàng rời đi, còn cười nói: “Tôi nói này, mua bán trẻ con là phạm pháp đấy, nếu hai người muốn có con, tìm mấy đứa trẻ mồ côi rồi nhận nuôi một đứa cũng được, sao có thể đi mua như thế?”
Bà Triệu nghe xong liền chạy nhanh lại cái giường đất rồi ngã ngồi xuống, cô nói thì hay lắm, hóa ra người này căn bản không muốn bán con trai, chỉ muốn tới để gạt tiền bọn họ.
Khương Lâm không muốn bọn họ ở trong thôn nói ra nói vào chuyện cô bán con mình, cho nên bây giờ cô phải cố gắng đem ảnh hưởng đè đến mức thấp nhất.
Bà Triệu nhìn cô, cảm thấy dường như người phụ nữ này đã thay đổi tính nết. Tuy rằng trước sau đều luôn miệng đòi tiền, nhưng trước đó người này lúc nào cũng trừng mắt, nhìn có vẻ xinh đẹp lại cực kì hung dữ, cơ bản lúc nào cũng dùng lỗ mũi để nhìn người, nếu không thì cũng là cái vẻ trợn trắng mắt. Lúc này tuy cũng hung dữ, nhưng ánh mặt lại chất chứa vẻ lạnh lùng, mang theo một cỗ khí thế áp bức khiến người khác phải e sợ.
Chẳng lẽ cô ta mới ngã đập đầu có một cái, liền lập tức thay đổi tính tình, không muốn bán con mình nữa?
Khương Lâm cũng không nói gì thêm với hai vợ chồng nhà này, cô xách túi vải mà nguyên chủ đặt trên bàn bước ra ngoài.
Rời khỏi nhà họ Triệu, cô nhìn quanh con hẻm, một bên liền truyền đến tiếng hoan hô của bọn nhỏ.
Cô đi theo nơi phát ra âm thanh, càng lúc đi càng chậm, không thể hiểu được vì sao mình xuyên qua tới đây, bỗng dưng có hai đứa con trai, chưa kể cô còn vừa có ý định bán con mình, tình huống này là sao chứ?