Bà đã nhìn qua nhiều lần, nhìn trúng hai đứa nhỏ nhà Khương Lâm, là sinh đôi, đã vậy còn rất ưa nhìn. Lúc này mới 6 tuổi, 15 tháng 8 là sinh nhật, càng không phải là đứa nhỏ mới sinh, chúng có thể tự đi tiểu, cũng dễ nuôi dưỡng.
Lúc này Khương Lâm đã hoá đá, trong đầu có quá nhiều thông tin để cô tiêu thụ, đầu đau muốn toạc ra, không rảnh phản ứng lại bà Triệu.
Chết tiệt !
Không phải bắt cóc, cũng không phải show thực tế, mà cô thật sự xuyên không!
Điều quái đản hơn là cô còn đang bán trẻ con, lại còn là con của chủ nhân thân thể này!
Vận mệnh thật biết trêu cợt người khác.
Bởi vì khi còn nhỏ, sự sa sút của cha cô đã bỏ rơi cô, để lại cho cô bóng ma tâm lý, làm cô vẫn luôn ghi hận những kẻ bỏ rơi con cái, không ngờ rằng bản thân mình xuyên qua lại trong cảnh bán con.
“Hai trăm tệ, một trăm cân lương thực? Bà nghĩ như vậy sẽ mua được hai đứa nhỏ sao?” Sắc mặt Khương Lâm trở nên âm trầm, cắn răng lạnh lùng nói.
Bà Triệu sợ cô vòi thêm tiền, liền hét lớn: “Sao? Còn chưa hài lòng? Nếu không hài lòng thì khỏi luôn đi.”
Bà nhìn người phụ nữ hám tiền trước mặt, cứ nghĩ hai trăm nhiều nhất, không ngờ càng lúc càng lớn. Nói cái gì mà thanh niên trí thức trong thành, toàn là xảo quyệt, quá chán ghét.
Khương Lâm muốn mắng lại vài câu, nhưng trong đầu giống như có kim đâm vào, mồ hôi lạnh túa ra hai bên trán, không khỏi ôm đầu, muốn đập vào tường vài cái.
Hai vợ chồng nhìn cô tái mặt vì đau đớn, nhìn không giống như đang giả vờ, sợ cô bị mắc bệnh gì đó liền hoảng sợ.
Một lát sau, cơn đau đầu của cô dần bớt đi một ít, nhớ tới hai đứa nhỏ, liền lên tiếng: “Trình Đại Bảo, Trình Tiểu Bảo!”
“Đừng nóng vội, bọn chúng còn ở bên ngoài xem ve sầu. Cô sợ bọn nhỏ thấy sẽ quấn lấy cô nên để bọn nhỏ chơi bên ngoài, cô quên rồi sao?” Bà Triều cười xuề, trấn an Khương Lâm.
Khương Lâm:……. Mẹ nó, cô đúng là đã quên mất.
Đè cơn nhức đầu mình xuống, cô gằm giọng nói: “Hai trăm sao mà đủ? Hai đứa nhỏ tốt như vậy, ít nhất cũng phải một vạn.”