Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu Hãn

Chương 47: Từ Chối

« Chương TrướcChương Tiếp »
Xuất thân của anh không tốt, cũng không nhập ngũ như những người lính khác. Mỗi lần bị mộ binh đều giống như tội phạm, không được cùng người nhà tự do liên lạc.

Đội trưởng Sầm cười lên tiếng: “Đừng lo, tuy rằng chúng ta là bộ đội cơ mật. Nhưng chúng tôi có thể sắp xếp cho anh gia nhập quân đội, ở ngay tại quân khu cũng không thành vấn đề.”

Trình Như Sơn: “Đội trưởng, không gia nhập cũng được nhận phí xuất ngũ đúng không?”

Đội trưởng ngẩn người, biết tên này đã hạ quyết tâm, nên cũng gật đầu: “Thôi được rồi, tôi đã nói không thành vấn đề, sẽ để cho cậu làm thành phần trung nông.”

Từ địa chủ đến phú nông đã là hào khí, từ phú nông đến trung nông lại là hào khí kiểu khác.

Ở chỗ này, đội trưởng chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết được, nhưng Trình Như Sâm không biết, anh là trường hợp đặc biệt, cũng chỉ có anh thì đội trưởng mới làm vậy.

Trình Như Sơn nắm chặt tay, bọn họ đã đau khổ giãy giụa, nỗ lực hết sức để được ngẩng cao đầu nhìn bầu trời xanh, dùng máu tươi để rửa sạch ô danh địa chủ xã hội đen, con đường này đi vô cùng gian nan.

Tuy rằng cha anh và ông nội là địa chủ nhưng từ xưa đến nay không phải là người xấu. Trước kháng chiến có chủ trương đắp cầu, cứu trợ nhân dân, người trong nhà cũng chưa từng trốn tránh lao động.

Gánh nặng của những người làm thuê trong làng không quá nặng nề, hỗ trợ thuế cho dân vào những năm đói kém. Vì thế mà được chính quyền ban tặng bằng khen từ thiện.

Sau chiến tranh chống Nhật, ông nội đã bí mật bán hơn một nửa tài sản của gia đình để hỗ trợ chiến tranh chống Nhật. Khi đó, bố muốn gia nhập tổ chức chống Nhật, nhưng gia đình đã bị quân đội Nhật đứng tên. Dù không thể tham gia tiền tuyến nhưng các chú và bố đã luôn ủng hộ cuộc kháng chiến chống Nhật, đối phó với quân Nhật và nguỵ quân để bảo vệ người dân xung quanh.

Tuy nhiên, sau thắng lợi của cuộc Kháng chiến chống Nhật, họ bị tố, gán cho cái danh là bạo chúa, phản cách mạng, dù trước đó phải đối phó với quân Nhật, ngụy để bảo vệ nhân dân rồi cuối cùng lại trở thành kẻ xấu trong lịch sử.

Năm đó Trình Phúc Quý kết cấu với quân nguỵ để làm ăn, bị người chú của anh biết, rút roi đánh, rồi nhốt trong thôn không cho ra ngoài. Sau này hắn thay đổi, muốn tham gia tổ chức kháng chiến chống Nhật, chú mới thả cho đi.

Nhưng không ngờ rằng hắn ta trà trộn vào cấp cán bộ, trở lại quê nhà triển khai khai từ bạo chúa địa phương, trực tiếp đem ông nội ra bắn chết. Hắn tưởng cha cùng chú anh cũng đã bị bắn chết, nhưng may là có cán bộ cách mạng đến bảo vệ đưa ra nông trường trốn.

Khi còn nhỏ, cha anh luôn nhớ ơn lòng tốt đó, rồi dặn anh sau này phải cứu giúp trả ơn bọn họ. Nhưng khi đó anh còn quá nhỏ, không hiểu nên luôn hỏi lại: “Vậy vì sao bọn họ không đem chuyện tốt nhà chúng ta nói lại cho chính phủ? Vì sao không trả lại sự trong sạch cho chúng ta?”

Khi đó anh cứ hỏi nhưng không nhận được câu trả lời.

Sau này anh mới biết, không phải là bọn họ không nghĩ tới, mà là chính sách không cho phép, ngay cả đảng cách mạng ngầm đơn thuần còn bị thẩm tra huống chi là bọn họ.

Mang trong mình cái danh phản cách mạng, băng đảng địa chủ, phần từ xấu, ngày thường bọn họ chỉ biết cúi đầu, không được ưỡn ngực, ngẩng cao đầu nhìn bầu trời, mọi thứ dần trở thành lí do để họ đấu tranh đến bây giờ.

Anh gia nhập đội cảm tử, trở thành đặc vụ chính là vì có thể gỡ được cái mũ bị người ta chụp trên đầu xuống, làm cho người nhà nở mày nở mặt, ngẩng cao đầu mà sống.

Giác ngộ của anh quá thấp, không đủ tư cách để trở thành một quân nhân vinh quang, cho nên anh từ chối tham gia bộ đội đặc nhiệm.

Phấn đấu cho những thăng trầm trong cuộc sống chỉ vì sự đơn giản nhỏ nhoi.

Đội trưởng Sầm cũng không làm khó anh nữa, vỗ vỗ vai anh rồi nói: “Như vậy thì tôi sẽ sắp xếp cho anh một công việc tốt nhất để công tác.”

Trình Như Sơn đứng dậy nói: “Cảm ơn đội trưởng Sầm.”

Đội trưởng Sầm cười cười, “Cậu không phải chạy qua vận chuyển sao, không bằng liền làm người ngoài biên chế đội trưởng đội vận chuyển, phụ trách giúp chúng ta vận chuyển trữ quân dụng vật tư bên ngoài, bên trong còn có vật tư sinh hoạt.”

Súng ống đạn dược đều nhờ vào đội vận chuyển để phụ trách mang đi, nhưng có chút lương thực như gạo, mì và các vật tư sinh hoạt, cũng là địa phương mà chính phủ cung ứng, cần phải có nhân viên vận chuyển đáng tin cậy.

Đây đúng là công việc rất béo bở!

Nghe vậy,Trình Như Sơn cũng không để sự vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt, mà chỉ là bình tĩnh gật gật đầu: “Chỉ cần đội trưởng Sầm tin tưởng tôi, nhất định sẽ tận tâm với trách nhiệm của mình.”

Đội trưởng Sầm vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Được rồi, cũng không phải vội vàng mà quá gánh nặng , không có nghiêm trọng đến như vậy.”

Anh ta đi đến một bên rút ra mấy tờ đơn đưa cho Trình Như Sơn: “Tôi sẽ giúp lấy hồ sơ về, sau đó nhân tiện giúp cậu sửa lại một chút hồ sơ của cậu. Ngoài ra đây là số tiền trợ cấp cho mấy cái đơn lẻ mà cậu đã làm, nếu còn có kiến nghị gì thì cứ nói.”
« Chương TrướcChương Tiếp »