Mấy người đàn ông trung niên khẽ thở dài: “Đông Sinh là một đứa trẻ tốt.”
Sắc mặt của Trình Như Hải nhanh chóng trắng bệch, không nghĩ tới thái độ của mọi người đột nhiên thay đổi, trước đó rõ ràng đều phủi tay xem náo nhiệt, lúc này sao lại đứng ra chống lưng cho quả phụ này rồi?
Hừ, chẳng lẽ bọn họ đều coi trọng hai quả phụ già trẻ này?
Trình Phúc Quân nói: “Vậy trước cứ chia cho hai đứa nhỏ hai gian nhà ở, trưởng thành thì tính đến chuyện cưới vợ sau…”
“Bí thư chi bộ à!” Trình Như Hải lập tức kêu oan: “Nhà tôi cũng có hai đứa trẻ, cũng phải cưới vợ cho bọn nó vậy. Lại nói hai trăm khối là thời điểm không phân gia, sao còn có thể tính ở hiện tại được? Nếu nói như vậy, có phải chúng ta vì công điểm trong nhà cũng phải đem ra nốt?”
Diêm Nhuận Chi lập tức nói: “Nhà mẹ đẻ của vợ anh chính là muốn một trăm đồng tiền cùng hai thước vải bố, hai cái chăn mền. Công điểm mà anh kiếm về, chúng ta ăn cơm còn không đủ. Lúc anh kết hôn là do tôi mượn trong đội, sau lại là nhờ Đông Sinh nên tránh được nạn đói. Lão đại, anh tự vuốt lương tâm của mình xem, sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra lời này?”
Lưu Hồng Hoa nghe bà nói, lập tức gân cổ lên cãi: “Nhà ai kết hôn mà không cần lễ hỏi? Nhà họ Lưu thật vất vả mới nuôi được đứa con gái lớn lên, chả lẽ tay trắng gả con cho bà làm con dâu sao?”
Diêm Nhuận Chi hừ một tiếng: “Vợ của Đông Sinh một phân lễ hỏi cũng không có, cũng nên cho nó một trăm đồng mới được.”
Từ sau khi thanh niên trí thức xuống nông thôn, nhóm xã viên đều vui vẻ cưới thanh niên trí thức, một là do bọn họ có văn hóa, lại theo phong cách tây, hai là lấy thanh niên trí thức thì không cần lễ hỏi.
Cho nên tuy rằng thanh niên trí thức có dáng vẻ yếu đuối, làm không được việc nặng, nhưng cũng có không ít người vẫn thích cưới.
Thành phần trong nhà của Trình Như Sơn không tốt, anh còn không chịu cùng cha phân rõ giới hạn, cho nên mặc dù người này lớn lên vừa cao to lại đẹp trai, nhóm xã viên cũng không dám đem con gái gả cho anh.
Cao to đẹp trai cũng không lo được cơm ăn, khi đó gia cảnh mới là quan trọng nhất!
Lưu Hồng Hoa nghe câu này, lại quở trách Khương Lâm lười biếng, trốn tránh lao động.
Khương Lâm lập tức đáp trả: “Chia nhà thì nói chuyện chia nhà, đừng nói mấy lời vô nghĩa, căn nhà này bốn trăm thì các người cũng phải trả cho chúng tôi hai trăm.”
Lưu Hồng Hoa: “…” Con mẹ nó, các người nói vậy mà nghe được sao? Cô ta tức giận đến nỗi đầu óc tê dại, nghĩ muốn nhảy lên sau đó dốc sức mà la lối rồi khóc lóc, nhưng khi nhìn sang thấy mặt của cán bộ đại đội, cuối cùng vẫn kiêng kị không dám dở chứng, kết quả là bị nghẹn đến mức cổ họng bốc lửa, tròng mắt cũng đỏ ngầu.
Mặt của Trình Như Hải xụ xuống: “Sao lại là bốn trăm?”
Khương Lâm: “Không biết đếm hả? Chuộc phòng ở là hai trăm, mỗi người kết hôn thì là một trăm, vậy còn không phải là bốn trăm à?”
Lưu Hồng Hoa la lớn một câu: “Không được!”
Nhóm cán bộ đại đội không thèm nhìn cô ta, kế toán đại đội nói: “Cứ như vậy đi, trước lấy từ công trung ra hai trăm, không có tiền thì dùng hai gian nhà ở để định giá.”
Một gian nhà chính thì một trăm không đủ, sương phòng thì cũng không khác biệt lắm, đều phải chắp vá xem như tạm bợ. Vậy đem hai gian nhà nhỏ ở phía tây chia cho hai đứa nhỏ của Khương Lâm, dư lại thì chia đôi.
Trình Như Hải nghẹn khuất đến nỗi mặt phát tím, trợn mắt lên nói: “Nhà chính có ba gian, sao có thể chia đôi được? Chẳng lẽ bổ trung gian ra ư?”
Lưu Hồng Hoa: “Nhà nào mà không phải con cả làm đương gia? Đương nhiên là nhà ta sẽ ở nhà chính.”
Khương Lâm đối chọi gay gắt: “Tính cũng hay ghê, đem người lớn đẩy qua phòng nhỏ, còn các người thì ở nhà lớn, không biết xấu hổ hả?”
Trình Tiểu Bảo: “Không biết xấu hổ!”
Trình Kim Cương: “Đồ con heo này!”
Trình Đại bảo: “Hừ, đồ phân heo!”
Trình Ngọc Liên: “Câm miệng câm miệng! Nói nhảm gì đó?”
Chủ nhiệm hội phụ nữ quản lí các vấn đề của phụ nữ và trẻ nhỏ, ở trong thôn cũng rất có uy phong, bởi vì cô quản lí mấy vấn đề khá quan trọng.
Trình Kim Cương đành phải câm miệng, cậu ta không mắng chửi người nữa, Trình Đại Bảo cũng im lặng.
Khương Lâm nhìn Trình Như Hải rồi liếc mắt một cái, khinh miệt nói: “Hình như anh đã quên một chuyện quan trọng, chia nhà không phải chỉ chia cho hai anh em các người, còn có mẹ chồng tôi nữa đấy thây. Cho nên không phải chia hai mà là chia thành ba!”
Cô muốn nói một nửa chia cho Diêm Nhuận Chi, nhưng phần còn dư lại cũng không bao nhiêu, bọn họ chắc chắn sẽ không chịu, nhưng nếu bây giờ nói là chia ba thì cũng không có gì khó lý giải.
Hai người Trình Như Hải cùng Lưu Hồng Hoa lập tức phát ngốc, ngay từ đầu bọn họ cảm thấy mình là con trưởng ở trong nhà, ba gian chính phòng đương nhiên thuộc về nhà hắn ta.
Cho Diêm Nhuận Chi cùng ba người kia ở trong hai gian sương phòng cũng đủ. Kết quả hai gian sương phòng ở phía Tây bị Khương Lâm cầm đi trước, lúc này thế nhưng dư lại còn phải đem chia làm ba phần.