Ở trong mắt Trình Tiểu Bảo, mẹ nó chính là người mẹ thiện lương lại vừa là con dâu đầy dũng cảm, thông minh như từ trong chuyện xưa bước ra, nó thấy cả người mẹ nó như sáng lên một tầng ánh sáng diệu kỳ.
Diêm Nhuận Chi là người không có học thức, nhưng bà thường xuyên kể những chuyện xưa cho bọn nhỏ, mà trong chuyện xưa vai chính hơn phân nửa đều là nhân dân lao động đầy giản dị, mở đầu đều không ngoại lệ là “Ban đầu có một nhà đầy đủ……có ba cô con gái hoặc là ba người con trai, ba cô con dâu……” Cơ bản đều là những người tự cho là khôn khéo, kéo bè kéo phái mà đi trêu chọc người khác, kết quả bị gậy ông đập lưng ông, tự lấy đá đập chân mình.
Thế mà bọn trẻ con lại nghe hoài không chán.
Lúc này, Trình Tiểu Bảo hận không thể đánh trống khua chiêng đi hỗ trợ cho mẹ của nó.
Khương Lâm thấy nhóc kích động đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh lại càng thêm sáng ngời, thấy vậy liền duỗi tay xoa bóp khuôn mặt của nó, cô làm động tác thủ thế “Hư” cho nó kiềm chế lại.
Trình Tiểu Bảo liền lập tức che lại cái miệng nhỏ của mình, chỉ dùng mắt to nhìn chằm chằm Khương Lâm đang cười, tỏ vẻ chính mình sẽ không nói bất cứ cái gì. Kỳ thật nó căn bản không biết Khương Lâm không cho nó nói cái gì, dù sao chỉ cần phối hợp làm cái biểu tình này thì chắc là đúng rồi.
Trình Đại Bảo cũng biết trong nhà mình cũng không có nhiều lương thực đến như vậy, đây là Khương Lâm phá lệ kiếm về được. Nó tuy rằng không quá hiểu rõ những ý nghĩa của đồ vật, nhưng là nó biết: Mẹ nó rất lợi hại! Mẹ thật sự là so với trước kia thì đều không giống nhau, nó bèn sấn lại tìm cơ hội ghé sát vào tai mẹ mình nói nhỏ.
Nó quay đầu lại nhìn Diêm Nhuận Chi, bà đang sắp xếp đồ dùng để chuẩn bị nấu ăn.
Diêm Nhuận Chi hỏi ý kiến của con dâu nhà mình: “Mẹ Bảo Nhi, thời gian cũng không còn nhiều, cán bánh cán sợi mì đều không kịp, nếu không…… làm đồ ăn đơn giản một chút thôi?”
Khương Lâm thấy bà khép nép cẩn thận như đang xin chỉ đạo của cấp trên, mà có chút đổ mồ hôi lạnh: “Đơn giản chỉ cần no là được ạ..”
Diêm Nhuận Chi: “Vậy làm bánh canh đi?” Nhào bột ngô thành cục bột lớn rồi vắt thành từng mảnh nhỏ thả vào nồi nước sôi, đúng thật chỉ cần no là được.
Khương Lâm tất nhiên cũng không có ý kiến gì, cô thật ra muốn ăn thịt cá, nhưng đến thời điểm này thì không thích cũng phải lấp cho đầy cái bụng rỗng trước đã? Buổi trưa cô đã ăn một tô mì sợi to bự, thế mà ngược lại cũng vô dụng, không thể cầm cự nổi sự đói khát, lúc này bụng cô đều đã lộc cộc lộc cộc réo rắt kêu đói đến hoảng, thật là xem thường cái thân thể gầy không chút chịt này mà.
Trình Đại Bảo chủ động đi bên ngoài kéo ra bếp củi để nhen lò, Trình Tiểu Bảo dọn ra hai khối gỗ bị đẽo đến xiên xẹo ra cùng anh trai ngồi ở trước bếp lò.
Lúc Diêm Nhuận Chi nấu cơm ở phòng bếp, Khương Lâm cũng không cần phải hỗ trợ gì, chỉ có Trình Đại Bảo đã sớm chạy nhanh đến hỗ trợ nhóm lửa.
Khương Lâm thấy Trình Đại Bảo tay phải mở hộp que diêm, tay trái lấy một cây que diêm, rồi lại lấy que diêm quẹt vào hộp, nó dùng que diêm nhen dưới đám cỏ ở giữa lòng bếp. Tiểu Bảo lập tức dùng que khơi đám cỏ lên cho cháy mạnh để củi bén lửa, Đại Bảo lại liền đi vào lấy thêm mấy cây bông sài ném vào đống lửa, rất nhanh lửa liền bốc lên.
Khương Lâm:…… Thoạt nhìn rất lợi hại a.
Cô đứng ở một bên nhìn thế nhưng lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, chính mình cũng không thể lười a. Cô liền chạy về túp lều để thu thập một chút, đem những đồ vật trong nhà kiểm tra lại một chút, nồi, chén, gáo, bồn bị phá hơn phân nửa, nhưng quần áo linh tinh khóa ở trong rương lại vẫn còn tốt.
Cô đem đệm chăn, cái rương, lại thu thập những cái chén, đôi đũa để lát nữa cũng dọn qua phòng bếp.
Chờ cô nhanh chóng thu thập thì cơm cũng đã làm xong.