Tuy rằng, hiện tại đã đả đảo địa chủ thổ hào, nhưng Trình lão gia tử ở thôn Thủy Hòe rất có danh vọng cùng địa vị, không phải người thường có thể miệt thị được. Cho dù lúc làm vận động , có một vài phần tử tích cực có thể không mảy may cố kỵ chút nào ân tình năm đó, nhưng người có lương tâm thì lại không thể không màng.
Lúc này, trời đã tối hẳn, ăn cơm xong còn phải đi làm việc nhà nông, đại đội trưởng hô to một tiếng, đám đông lúc này cũng nhanh chóng tan rã.
Khương Lâm đi cùng Tôn Thanh Huy để chờ cùng các thanh niên trí thức nói lời cảm ơn.
Tôn Thanh Huy nói: “Ăn cơm xong chúng tôi cũng đi xem xét chuyện chia nhà, nhất định không để cho cô bị thiệt.”
Lúc trước, hắn có nghe người ta nghị luận, nói Khương Lâm sáng sớm mang theo hai đứa trẻ đi “bán”, trong lòng còn có chút lo lắng, không nghĩ tới Khương Lâm buổi chiều liền trở về.
Bởi vì trong lòng hắn tự cảm thấy áy náy vì đã không chút mảy may mà gắn mác người xấu cho Khương Lâm, tự nhiên lúc này cũng càng thêm hỗ trợ nhiệt tình.
Một cô gái trẻ khác bỗng nhiên nói: “À, mà sao lại không thấy Mạnh Y Y vậy nhỉ?”
Mạnh Y Y cùng Khương Lâm đối với nhau thân thiết như chị em, lúc nãy khi Khương Lâm nháo lên, Mạnh Y Y thế mà lại không tới giúp đỡ? Bọn họ đều cảm thấy có chút kỳ quái.
Lại thêm một anh trai thanh niên tri thức nói: “Lúc trước, đội sản xuất yêu cầu người đi gánh phân, mọi người đều ngại bẩn nên không ai muốn đi, Mạnh Y Y vì muốn bạn bè được nghỉ ngơi nhiều hơn, có lẽ cô ấy đã xung phong đi rồi.”
Thế là liền có người nói Mạnh Y Y là thật lòng vì mọi người, được giúp đỡ mọi người chính là sự vui vẻ của bản thân.
“Cô ấy không có tới giúp Khương Lâm, chắc chắn là do không biết, nếu cô ấy mà biết thì nhất định sẽ đến giúp, Khương Lâm, cô cũng đừng nghĩ nhiều.” Có người cố tình giải thích cho Khương Lâm.
Khương Lâm cười cười: “Tôi không hề nghĩ nhiều, chạng vạng lúc ấy ở cửa thôn tôi đã cùng chị ấy nói chuyện qua, chắc là chị ấy có việc. Lại nói thêm, không phải có đại đội cán bộ chủ trì ở đây sao, có các bạn học cùng chống lưng, còn có cái gì mà phải sợ? Thật đúng là cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Cô tươi cười đến chân thành, không có nửa điểm khác thường, có vài người không khỏi nói thầm một chút, dù bình thường quan hệ của Mạnh Y Y cùng cô khá tốt, nhưng xem ra gặp được phiền toái cũng chưa chắc là tốt đẹp như vậy.
Lúc tiễn nhóm người tri thức ra về, Khương Lâm nhìn về phía những người thanh niên trí thức đó rồi tươi cười. Cô đương nhiên sẽ không nói Mạnh Y Y không tốt, nhưng những điều muốn nói thì cô đều sẽ nói, người khác cũng không phải kẻ ngốc, ở chung lâu ngày thì đều sẽ thấy rõ lòng người.
Năm đó nguyên chủ gả cho Trình Như Sơn, lão bí thư chi bộ sắp xếp cho cô ấy chức vị giáo viên tại trường tiểu học Dương Hồng ở đại đội, như vậy liền không cần bắt đầu làm việc, mà mỗi ngày còn được nhận mười công điểm dành cho giáo viên chuyên cần, còn ngày lễ ngày tết thì có tiền trợ cấp cho giáo viên.
Nhưng mấy ngày đó, nhìn thấy Mạnh Y Y làm việc nhà nông mệt muốn chết, bận không thể thở, choáng váng nhìn như sau một giây sẽ ngã xuống ngay lập tức, cầm cự không nổi nữa rồi. Thấy vậy, nguyên chủ liền đem chức vị cô giáo ở trường tiểu học Dương Hồng nhường cho cô ta, chính mình thì lại đi theo mẹ chồng nhận việc thêu thùa may vá ở đại đội.
Diêm Nhuận Chi là con gái của nhà địa chủ, từ nhỏ đã được học thêu thùa thật tốt. Vào thời niên đại gian khổ đầy mộc mạc này, hiển nhiên là không ai dám dùng các vật phẩm từ thêu thùa xa xỉ làm gì. Lão bí thư chi bộ vì để cho Diễm Nhuận Chi làm việc nhẹ mà thu nhập nhiều công điểm và làm được nhiều, liền bảo bà thêu khăn tay, tay nải, cặp sách…. với chủ đề cách mạng.
Những bưu phẩm đơn hàng đó đều đưa cho Cung Tiêu Xã, giá cả không thấp, chẳng những giúp đại đội kiếm tiền, mà còn có thể cho Diêm Nhuận Chi một ngày mười công điểm, thêm vào trợ cấp một chút lương thực rau dưa củi lửa linh tinh.
Nguyên chủ đi hỗ trợ, vẽ hoa mẫu tử, viền đường hoa văn lên vải thêu , cũng có thể lấy bảy tám cái công điểm. Mấu chốt là không cần dầm mưa dãi nắng mà lại nhẹ nhàng, cô ấy tất nhiên rất vui vẻ.
Nguyên chủ tuy rằng làm người cũng không phải là quá phúc hậu, rất hay xem thường cái này xem thường cái kia, nhưng đối với Mạnh Y Y lại hết sức thật tâm thật lòng. Vậy mà lúc cô chia nhà, Mạnh Y Y lại không đến giúp đỡ chút gì, thế thì còn có thể trông cậy cái gì vào cô ta đây?
Khương Lâm một chút cũng không cảm thấy chính mình đang oan uổng cho cô ta.
Bên kia, Diêm Nhuận Chi nhìn thấy những thúng bột ngô cùng lúa mạch đặt đầy xung quanh mà ngây người, bà kinh ngạc đến nỗi không thể thốt lên bất kỳ từ ngữ nào.
Con dâu thật là có bản lĩnh a, không hổ là thanh niên tri thức trẻ từ thành phố tới, đều có rất nhiều chiêu bài thông minh.
Trình Đại Bảo há to cái miệng nhỏ mãi vẫn không thể khép nổi, thế mà chính nó cũng chưa ý thức được việc này.