“Cô bán con trai thì có gì tốt? Lại còn đòi tận trăm tệ, sao cô lại vô liêm sỉ vậy? Nếu nói một trăm thì là một trăm, tâm không đủ sẽ bị thiên lôi đánh xuống có biết không?”
Thật là vô lương tâm!
“Một đứa là một trăm, hai đứa tất nhiên sẽ là hai trăm, mà bà nói tâm ai không đủ? Bà tự nói bà đó.” Người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng nét mặt tràn đầy kinh thường.
Cô tin chắc đối phương nhất định sẽ đồng ý, đừng nói là hai trăm, năm trăm họ cũng sẽ đáp ứng.
Người ở thôn quê coi trọng việc hương khói hơn tròng mắt, gia đình không có con trai sẽ bị chọc cột sống mà chết, không ai cung phụng, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, coi như hù chết bọn họ. Vợ chồng họ Triệu sống hơn hai mươi năm không đẻ ra được quả trứng, xây ra được ngôi nhà gạch ngói này có ích lợi gì? Đến lúc mắt nhắm xuôi tay không biết ai tốt số hơn.
Bà Triệu cùng chồng không đồng ý, đã nói một trăm tệ, sao giờ lại thay đổi rồi? Một trăm tệ đủ để họ tiết kiệm trong hai năm. Những thanh niên có học thức này thực sự làm người ta chán ghét, làm không được việc, chỉ chuyên môn chơi trò lừa gạt người khác.
“Nếu không thì ôm một đứa thôi.” Bà Triệu nhăn nhó lải nhải.
“Không cần đánh đố, tôi đi.” Người phụ nữ làm bộ quay người: “Nếu không phải cần dùng tiền gấp, 500 tệ tôi cũng không giao người cho bà.”
Tuy rằng bản thân cô có hơi chán ghét con trai mình, nhưng chúng đều là hai đứa nhỏ mạnh khoẻ xinh đẹp, người ngoài nhìn vào còn thấy hâm mộ nữa là.
Thật ra cô cũng cố làm ra vẻ lừa gạt đối phương một chút, vì cô đã quyết định ôm tiền chạy lấy người, sẽ không mang mấy đứa nhỏ này theo cùng.
Bà Triệu lôi kéo cánh tay cô, không cho đi: “Này, cô đừng đi!” Sức lực của phụ nữ sống ở nông thôn có hơi lớn, kéo một chút mà khiến người phụ nữ lảo đảo.
“Làm cái gì vậy? Các người mua bán không được còn muốn cướp hả?” Người phụ nữ tức muốn hộc máu, quơ tay muốn đánh lại.