----
Khương Tố Lan mở to mắt khi nghe tin Lộ Trường Phú muốn dẫn Quản Vũ đi mua quần áo.
Việc này...
Mặc dù theo lý thì khi ở bên nhau, đúng là cần phải thể hiện ra.
Nhưng mà nhà nào cũng để đến gần lúc kết hôn mới bắt đầu dẫn người yêu đi mua sắm một ít, khoe khoang ra?
Hiện tại Lộ Trường Phú đã tình nguyện dẫn Quản Vũ đi mua đồ khi chỉ mới xác nhận điều kiện của hai nhà.
Làm sao Khương Tố Lan có thể không vui khi nghe được điều này?
Điều đó có nghĩa là gì?
Điều này cho thấy Lộ Trường Phú coi trọng Quản Vũ!
Khương Tố Lan phản ứng lại vội vàng xua tay:
"Không được, không được.
Sao thím có thể để cháu chi tiền được, ngày mai để Tiểu Vũ đi dạo với cháu là được rồi."
Hai đứa là người yêu mà, hai nhà đã nói rõ một số việc, hiện tại chỉ cần trực tiếp thảo luận về đám cưới là có thể ở chung.
Khương Tố Lan vui vẻ, nhưng vẫn chưa choáng váng đến mức phải tiêu tiền của Lộ Trường Phú.
Lộ Trường Phú không phải là người giỏi ăn nói, nghe được Khương Tố Lan bảo không cần anh tiêu tiền, vội vàng xua tay, nhịn một lúc lâu mới nói ra một câu:
"... Cháu có tiền."
Lời này vừa nói ra, Khương Tố Lan hơi sững sờ, Quản Vũ ở phía sau nghe được lập tức cười thành tiếng.
Nụ cười này của cô khiến Lộ Trường Phú cười càng xấu hổ hơn.
Anh cúi đầu, hai tai đỏ bừng, trông cao lớn nhưng lại luống cuống.
Khương Tố Lan nhìn thấy, vội vàng liếc mắt nhìn Quản Vũ ra ý cảnh cáo, quay đầu lại nở nụ cười ôn hòa với Lộ Trường Phú:
"Trường Phú, cháu đừng để ý đến nó, chỉ biết cười ngây ngô."
Bà không thể nói quá nhiều, dù sao sau này Quản Vũ còn phải gả cho Lộ Trường Phú.
Nếu nói quá nhiều, chẳng phải đang bảo con gái của mình không tốt để cho Lộ Trường Phú chọn?
Lộ Trường Phú không sợ bị nói, anh bị nụ cười Quản Vũ làm cho rung động nên hơi ngại.
Nghe Khương Tố Lan nói, anh càng xấu hổ mặt càng đỏ hơn.
Anh muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải nói như thế nào.
Bình thường ăn nói vụng về, bây giờ càng không nói được gì.
Lộ Trường Phú cũng trách mình không biết cố gắng, nhưng anh không biết phải thay đổi điều gì.
Quản Vũ ở phía sau nhìn không nổi nữa, cười nói:
"Được, ngày mai đi, trước khi đi anh nhớ gọi cho em."
Nghe Quản Vũ đồng ý, Lộ Trường Phú thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Anh gật đầu, suy nghĩ một lúc lại cảm thấy mình làm vậy trông hơi qua loa, vội vàng trầm giọng nói:
"Được, Tiểu Vũ."
Hai chữ sau chỉ nghĩ thôi đã thấy hai tai nóng lên, làm sao Lộ Trường Phú không biết xấu hổ mà nói ra được?
Lộ Trường Phú có ấn tượng rất tốt với Quản Vũ, nhưng tất nhiên ban đầu chỉ là lòng biết ơn.
Tuy nhiên, sau khi bị thím Hoa Sơn làm bà mối, anh suy nghĩ kỹ hơn, cảm thấy tình cảm này đã thay đổi một cách vô tình.
Bây giờ cho dù chỉ nghe thấy tên Quản Vũ, trong lòng Lộ Trường Phú cũng sẽ gợn sóng.
Cuối cùng Lộ Trường Phú về nhà như thế nào, chính anh cũng không biết.
Chỉ biết là sau khi về đến nhà, anh uống liên tục hai cốc nước lạnh, nhiệt độ vành tai mới hạ xuống chỉ còn hơi ấm ở đáy tai.
Cuối cùng anh không còn cách nào khác đành quay người, lấy đòn gánh đi gánh nước.
Gia đình anh không có giếng riêng, phải đi đến giếng công cộng của làng để lấy nước, bởi vì anh sống ở đầu làng nên khoảng cách hơi xa.
Nhưng đối với anh, một người trẻ tuổi khỏe mạnh thì khoảng cách hơn trăm mét không hề xa.
Sau một lúc bận rộn, thân thể mệt mỏi, tinh thần cũng mệt mỏi, nhưng anh không còn suy nghĩ lung tung nữa.
Về bên phía Quản Vũ, lúc này cô đang nghe mẹ mình cằn nhằn:
"Con đi theo Trường Phú, phải khách sáo hơn đi.
Mặc dù nó hứa may quần áo cho con, nhưng đó là quần áo để kết hôn.