----
Nhưng trước mắt quan trọng nhất vẫn là chuyện xem mắt giữa Quản Vũ và Lộ Trường Phú.
Nếu như bọn họ hợp nhau thì tốt nhất là cuối năm kết hôn luôn, phòng ốc để trống ra, để cho con trai lớn Quản Đông Phương cưới vợ.
Nghĩ đến những chuyện này, Khương Tố Lan lại nhíu mày, cảm thấy sau này phải nói với thím Hoa Sơn, xem có cô gái nhà nào thích hợp hay không, giới thiệu cho con trai lớn nhà mình.
Lúc này Quản Vũ đã nhanh nhẹn lên núi, cũng không quản được những chuyện này.
Cô đang đi dạo thì dừng lại, cây cối dưới chân núi tuy rằng mỗi ngày đều lớn lên, nhưng cũng chịu không nổi toàn bộ người dân trong thôn cắt liên tục, hiện giờ đám cỏ này đã không còn gì để xem nữa.
Cho nên, Quản Vũ căn bản không dừng lại nhiều, tốc độ nhanh chóng lên núi.
Cô lên núi không chỉ là vì nhổ cỏ cho heo tốt hơn, còn là để nhìn xem vật phẩm cung cấp sáng hôm nay.
Ừm, phần cung ứng hôm nay thật sự là có chút kỳ quái.
Vì vậy cô nhìn vào nó một lần nữa.
Tìm một chỗ không có người, Quản Vũ lại nhìn một hồi, sau đó xác định, phần hôm nay không phải là nguyên liệu nấu ăn mà là đồ vệ sinh cá nhân.
Đồ đạc rất đầy đủ, số lượng còn không ít.
Quản Vũ xem xong đã phải thán phục thành tiếng.
Vốn là tưởng rằng, đồ ăn đã là một khoản tiền lớn rồi.
Nhưng hệ thống nói với cô rằng có một số tiền lớn hơn đang chờ đợi cô!
Điều này làm cho Quản Vũ không nhịn được sự kích động.
Đáng tiếc chỉ có thể nhìn mà không thể dùng được.
Có hơi khó chịu.
Vẫn phải nhanh chóng kết hôn, nhưng lại sợ quá sốt ruột khiến Lộ Trường Phú cảm thấy kỳ quái.
Cho nên còn phải chờ xem phụ huynh hai bên thương lượng như thế nào nữa.
Sau khi xem đồ xong, Quản Vũ lại đi một đoạn đường tìm một chỗ nước suối rửa sạch dưa hấu, sau đó cắn rộp rộp.
Cô đi khá sâu, lúc này đại đa số mọi người đều đang làm việc, cho nên cô có thể thoải mái một chút.
Dưa hấu không tính là nhỏ, nhưng Quản Vũ ăn rất nhanh nên chỉ trong chốc lát, toàn bộ đã được bổ xong.
Dưa hấu xanh ngọt lịm giòn tan!
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không mà cô luôn cảm thấy những dưa này còn ngọt hơn, giòn hơn trong mơ nữa!
“Sảng khoái!”
Sau khi ăn xong, Quản Vũ thở dài một tiếng, sau đó liền khom lưng bắt đầu làm việc, đυ.ng phải rau dại cũng thuận tay đào về nhà.
Đừng tưởng rằng ở sân sau có rất nhiều thức ăn, nhưng ai lại chê nhiều thức ăn hơn chứ?
Hơn nữa, dù sao thì rau dại này còn có thể cho heo ăn mà.
Người còn thích ăn, đừng nói đến heo.
Lại đi một đoạn, Quản Vũ nhìn thấy một mảnh màu xanh, mơ hồ xen lẫn một chút trắng, điều này làm cô không nhịn được mà nhìn về phía trước hai lần.
Con dao củi trong tay khua khua trong lùm cây phía trước.
Lần này là vì nghịch cỏ động đến rắn, tuy rằng Quản Vũ không sợ rắn, nhưng nếu như bị cắn thì không tốt lắm.
Tuy rằng nói chỗ này của bọn họ rất ít khi có rắn độc lui tới, nhưng lỡ như có thì sao?
Ai lại rảnh rỗi đi đánh cược chứ?
Cho nên, vẫn là đánh động cỏ để đuổi rắn đi.
Khua nửa ngày cũng không thấy trong đám cỏ xanh có một chút màu trắng nhúc nhích nào, điều này làm cho Quản Vũ yên tâm vén đám cỏ xanh cao kia ra.