Chương 23

----

Quản Vũ dẫn Lộ Trường Phú đi tới hàng dưa chuột, liếc mắt nhìn lại, đều là dưa chuột mới xiêu vẹo, không có mấy quả có bề ngoài đẹp mắt.

Cô cũng không vội vàng hái, đây vốn chỉ là cái cớ thôi.

Cho nên, sau khi đi qua đứng vững thì Quản Vũ trực tiếp quay đầu lại, đặc biệt thẳng thắn hỏi:

"Anh Trường Phú, đối với chuyện hai chúng ta xem mắt này, anh nghĩ như thế nào?

Anh có muốn hay không? Nếu không, chúng ta hãy nói sự thật nhé? ”

Lộ Trường Phú vốn còn đang suy nghĩ, trên mặt lá dưa chuột có nhiều gai nhọn, dùng tay hái sẽ rất đau.

Da anh dày cho nên lát nữa Quản Vũ nếu muốn hái dưa chuột thì anh sẽ chủ động đi hái trước.

Kết quả, anh đều chuẩn bị sẵn sàng rồi thì lại đột nhiên nghe quản Vũ hỏi như vậy.

Hơn nữa, vẫn là thẳng thắn hỏi như thế.

Con người ngày nay, hầu hết vẫn có thói quen kín đáo.

Giống như Quản Vũ, thẳng tới thẳng lui, rất ít khi đυ.ng phải.

Đặc biệt là về chuyện xem mắt, chuyện tình cảm, thẳng thắn hỏi ra như thế...

Lộ Trường Phú nghe xong thì lỗ tai liền đỏ lên.



Anh ngượng ngùng nắm chặt tay, muốn nói cái gì đó nhưng ấp ủ nửa ngày, một chữ cũng không nói ra được.

Quản Vũ hỏi xong, liền đứng ở nơi đó nhìn.

Cô nghĩ, nếu Lộ Trường Phú đồng ý, vậy bọn họ sẽ thử xem.

Dù sao, bây giờ kết hôn chính là như vậy, gặp mặt một chút, cảm thấy thích hợp vậy thì kết hôn rồi sống cả đời với nhau.

Trong mơ cô chưa từng sống tốt, có lẽ bản thân cô cũng có nguyên nhân, nhưng phần lớn nguyên nhân là ở Tống Chí Hải.

Trong thực tế, cô muốn cố gắng thay đổi một người tốt để xem nếu cuộc sống này có thể tốt hơn không.

Đương nhiên, nếu Lộ Trường Phú không muốn, cô cũng không miễn cưỡng.

Đối phương có ơn với cô, cho nên cô mới hỏi thẳng, chính là vì tôn trọng tâm ý và tâm trạng của nhau.

Thấy Lộ Trường Phú mím môi không nói lời nào, dường như không biết nên nói như thế nào, Quản Vũ suy đoán, đối phương đại khái là không muốn thì phải?

Như vậy thì cô cũng không muốn làm khó đối phương, tự mình nói thẳng ra thì cũng đỡ cho Lộ Trường Phú không biết cự tuyệt như thế nào.

Nghĩ đến những điều này, Quản Vũ gật gật đầu:

"Em đã hiểu ý của anh Trường Phú, anh không cần lo lắng, lát nữa em sẽ nói với mẹ là cảm thấy chúng ta không phù hợp, vậy nên anh cũng đừng cảm thấy khó xử. ”

Không phù hợp?

Tại sao lại không phù hợp?

Quản Vũ không muốn sao?



Không đúng, ý của Quản Vũ là mình không muốn?

Không, không phải vậy!

Lộ Trường Phú nghẹn hơn nửa ngày, mặt đều nghẹn đỏ, thấy Quản Vũ muốn đi thì anh vội vàng đưa tay kéo cánh tay cô lại một chút:

"Không phải, không có. ”

Tổng cộng anh rặn ra được bốn chữ, sau đó lại không nói gì nữa.

Lần này khiến Quản Vũ mờ mịt.

Điều đó có nghĩa là gì?

Cô bị kéo lại, đứng ở nơi đó, nghiêng người, đầu tiên là từng suy nghĩ mơ hồ, chốc lát sau phản ứng lại thì cô mới không hỏi lại một cách không chắc chắn:

"Ý của anh Trường Phú là anh đồng ý? ”

Lộ Trường Phú nghe xong, vội gật đầu, mặt thì lúng túng đến đỏ bừng, nhưng anh vẫn cố gắng nửa ngày, nói ra một câu:

"Đồng chí Quản Vũ, đồng chí có đồng ý không? ”

Tất nhiên là Quản Vũ đồng ý rồi.

Nhưng mà, cô đồng ý là bởi vì nhớ kỹ ơn nghĩa trong mơ.

Tình cảm thì sẽ bồi đắp từ từ sau khi sống chung, hiện giờ cô cũng chỉ muốn báo đáp ơn nghĩa kia thôi.