Chương 17

-----

Có điều năm xưa Khương Tố Lan lao động quá mức nên bị thương ở chân, đến lúc già, thân thể lại không tốt, gần như nằm liệt ở trên giường.

Con người chị dâu cả khẩu xà tâm Phật, tuy rằng mỗi ngày hùng hùng hổ hổ nhưng chăm sóc Khương Tố Lan rất tốt, cũng tính là tiễn đưa rất có mặt mũi.

Lúc ấy, Quản Vũ nghèo túng trở về thôn, tuy rằng chị dâu cả cũng mắng khó nghe, nhưng vẫn gật đầu đồng ý để cô về nhà ở cùng bọn họ, vẫn bằng lòng hầu hạ cô.

Là Quản Vũ không muốn làm phiền người khác, thương lượng với người trong thôn, đi đến căn nhà cũ ở cuối thôn, còn ở cho đến khi chết.

Lúc ấy chị dâu cả phải lo cái ăn cái mặc cho một nhà già trẻ, còn phải hầu hạ Khương Tố Lan, chăm sóc cháu trai cho nên một ngày cô ấy có thể đưa cho Quản Vũ hai bữa cơm.

Ngày Quản Vũ đi, lúc hồi quang phản chiếu, đã đứng dậy sửa soạn lại mình cho sạch đẹp.

Sau khi sửa soạn xong thì không còn tinh thần nữa, cả người nằm trên giường, chỉ còn thoi thóp một hơi thở.

Lúc ấy, cô nằm ở nơi đó, nghĩ có thể ăn thêm một miếng cũng được, dù sao cũng phải làm một ma chết no lên đường chứ?

Nhưng lúc đó, cô đã không thể di chuyển được nữa.

Cuối cùng là nhờ Lộ Trường Phú vừa lúc trở về thôn đi ngang qua, nghe thấy âm thanh rêи ɾỉ của cô thì gõ cửa tiến vào hỏi, sau đó xuống bếp nấu cho cô một bát mì nên mới không để cô làm con ma chết đói.

Bát mì kia giống như ánh sáng sáng nhất trước khi chết, chiếu sáng con đường luân hồi của cô.

Cho nên, cô đã mơ giấc mơ tiên tri, tránh cho mình rơi vào cái hố nhà họ Tống.



Lộ Trường Phú... là một người tốt.

Trước khi Quản Vũ chết trong mộng còn nghĩ, nếu có kiếp sau, cô nhất định phải báo đáp đối phương.

Bây giờ có tính là kiếp sau không?

Quản Vũ không biết, nhưng nếu là đối phương, nếu Lộ Trường Phú cũng không bài xích thì thật ra mọi người ở chung cũng được.

Thấy Quản Vũ ngơ ngác bất động ở đó, Khương Tố Lan đẩy cô một cái:

"Tìm bộ quần áo ngày đó ra đây, ngày mai chúng ta phải ăn diện cho đẹp, tuy rằng cùng một thôn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu nhìn thấy, nom thế nào ai mà không biết, nhưng đi xem mặt thì dù sao cũng phải tỏ chút thành ý.

Đây là lời thím Hoa Sơn của con nói đấy, mẹ cảm thấy rất đúng..."

Khương Tố Lan lại lải nhải, Quản Vũ gật đầu qua loa, nhanh chóng thu dọn đi ăn cơm, sau đó trở về phòng nằm.

Cô không dám ngủ, còn chờ giỏ rau tám giờ tối nữa.

Quản Anh vào trễ, lại làm rơi đồ mãi.

Nghe tiếng động bỗng thấy phiền, Quản Vũ đứng dậy liếc cô ta một cái:

"Sao vậy? Có nhiều đồ rồi nên muốn làm hỏng à?

Hay là để chị gọi mẹ chúng ta đến?”

Vốn dĩ Quản Anh trông thấy Quản Vũ có phản ứng thì đã chuẩn bị chiến nhau rồi.



Kết quả, Quản Vũ vừa nhắc tới Khương Tố Lan, Quản Anh lại nhụt chí, hừ lạnh hai tiếng rồi trực tiếp nằm lên giường, chổng mông về phía Quản Vũ.

Quản Vũ lại liếc nhìn cô ta một cái, thấy cô ta mà ngứa mắt:

"Dở hơi.”

Nói xong, cô cũng xoay người lại, chổng mông về phía Quản Anh.

Ai mà không biết chiêu này chứ?

Quản Anh tức giận lại thả một cái rắm cực kỳ vang dội.

Quản Vũ: . . .

Cô thật sự không biết chiêu này.

Bởi vì tạm thời không có.

Nhìn chằm chằm tàu hũ ky kho trong giỏ rau thật lâu, lại nuốt nước miếng hơn nửa ngày, cuối cùng cũng đã đến tám giờ tối.

[Làm mới nguyên liệu lúc 8 giờ tối (nguyên liệu tươi) (thực phẩm nấu chín)]

[Yêu cầu ký chủ nhanh chóng đưa ra lựa chọn.]

Trông thấy lại có lựa chọn, tất nhiên phản ứng đầu tiên của Quản Vũ là chọn thức ăn nấu chín, hiện giờ cô ăn đồ ăn nấu chín càng thuận tiện hơn.