Chương 1

----

"Chị đâu có hơn được chị dâu nhỏ đâu? Chị dâu nhỏ cao quý thanh nhã, lại còn là sinh viên, sao có thể so với một người phụ nữ lực điền ở nông thôn như chị được."

"Nếu chị còn muốn giữ lại chút thể diện cho bản thân thì cút ra ngoài mau đi."

...

Buổi chiều đầu hè, ánh mặt trời tỏa nắng, ấm áp dịu nhẹ, cơ thể phơi nắng rất ấm áp.

Thế nhưng, Quản Vũ nằm trên xe lừa lại chỉ cảm thấy trong lòng mình thật quá lạnh lẽo.

Như là tuyết mùa đông khắc nghiệt đang phủ hết lên cả người cô.

Quản Vũ cố gắng nhúc nhích cơ thể một cái, cô thoáng giật mình, rồi cũng theo đó mà tỉnh táo lại.

Là mơ!

Khi hiểu ra điều này, Quản Vũ giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.

Nửa tháng gần đây, cứ thỉnh thoảng là cô lại mơ giấc mơ này.



Lúc trước, trong giấc mơ chỉ là những mảnh vỡ nhỏ rải rác.

Thế nhưng đến hôm nay, cô lại mơ hết toàn bộ từ đầu tới cuối.

Cảnh tượng trong mơ nói rằng, cô đang sống trong một cuốn sách, là một nữ phụ nghèo túng chết thảm đau khổ vì tình, cố gắng suốt nửa đời người vì nam chính, rồi còn làm nổi bật lên sự tốt đẹp cao thượng của nữ chính.

Mà lúc này, cô lại đang đi lên thành phố, trên đường đi xem mắt với nam chính trong cuốn sách kia, Tống Chí Hải.

Nếu đã mơ thấy giấc mộng báo nguy này, đương nhiên Quản Vũ sẽ không muốn xem mắt nữa.

Trong mơ, sau khi cô kết hôn với Tống Chí Hải, lúc đầu thì là chăm sóc cho bà mẹ chồng thất nghiệp, sau này lại phải chăm lo năm em trai em gái của nhà họ Tống.

Một nhà từ già đến trẻ đều sống nhờ vào đồng tiền lương của một mình cô.

Những bếp lò quay mãi không hết, những bộ quần áo giặt mãi chẳng xong, những con người phục vụ mãi không hết, một căn nhà nhỏ muốn đi cũng không đi được.

Đây đã trở thành bức chân dung về cuộc đời cô trong hai mươi năm tiếp theo.

Mà sau khi Tống Chí Hải có chỗ dựa cho bản thân rồi, anh ta đã bán công việc của mình rồi cầm theo số tiền đó đi vào nam kiếm tiền.

Trải qua bao thăng trầm, anh ta đã thành công, và cũng đã thay lòng.

Cuối cùng, cả một nhà từ già tới trẻ mà cô chăm sóc chu đáo cũng không có một ai đứng về phía cô, tất cả đều cho rằng chị dâu mới tốt, chị dâu mới tuyệt vời.



Nghĩ đến những lời chửi bới trong giấc mơ, Quản Vũ bùng nổ ngay lập tức, cô nói với ba Quản đang đánh xe một câu: "Ba, con..."

Hai chữ "về nhà" còn chưa kịp thốt ra thì xe lừa đã chạy tới trước cửa nhà Tống Chí Hải rồi.

Mà bà mối lần này, dì cả Quản, cũng đã ngoắc tay với bọn họ.

Ba của Quản Vũ, Quản Đại Thắng chỉ lo kéo con lừa, không nghe thấy cô nói gì cả, lúc cho xe lừa dừng lại rồi mới quay đầu lại hỏi cô: "Sao thế, Đại Nha?"

Quản Vũ là chị cả trong số các anh chị em, nên Quản Đại Thắng vẫn luôn gọi cô là Đại Nha.

Cô còn chưa kịp đáp lời thì dì cả Quản đã lắc lư cơ thể hơi mập tới đây, vừa mở miệng đã trách móc: "Sao đi đường lâu thế chứ? Mọi người đến muộn rồi đó, nhưng mà bà chị nhà họ Tống cũng là người khéo léo, sẽ không tính toán nhiều vậy đâu."

Hai năm qua, địa hình và mùa màng rất tốt, điều kiện cuộc sống cũng được nâng cao.

Đặc biệt là bắt đầu từ năm ngoái, khi chính quyền bắt đầu nới lỏng các hạn chế đối với giao dịch tư nhân, nền kinh tế đã phục hồi ở mức độ nhất định.

Mặc dù là vậy, nhưng không ai trong số những quản gia có một cái đồng hồ cả.

Cho nên, lúc đang đi đường mà muốn biết giờ thì chỉ có thể ngẩng đầu lên trời nhìn thử xem thôi.

Quản Đại Thắng thật thà, bị dì cả Quản nói hai câu thì cũng chỉ lo cười khà khà.