Thuần khiết không tì vết khiến người ta không thể với tới.
Tô Yên hơi hơi há mồm, trực tiếp ngây người nhìn người đó đi ngang qua, động tác trên tay cũng theo bản năng ngừng lại, những lời muốn nói, hiện tại một chữ cũng nghĩ không ra.
Nam nhân đi qua bên người cô, rũ mắt nhàn nhạt liếc mắt một cái, sau đó trực tiếp vòng qua cô rồi đi.
Bước chân một chút cũng không có dừng, giống như không hề quen biết.
Đến khi không còn thấy người nữa, Tô Yên còn xoay đầu nhìn trong chốc lát, sau đó quơ quơ đầu, dùng sức cầm lấy quần áo trong chậu vò mạnh.
Vò vài cái sau đó lại dừng lại lần nữa, ngửa cổ lên nhìn bầu trời, trong mắt toát ra thần sắc khó có thể tin, người này lớn lên cũng quá đẹp trai rồi!
Cô lớn như vậy, từ trước đến nay còn chưa thấy qua ai lớn lên đẹp như vậy.
Đây là nhân vật thần tiên gì vậy.
Tô Yên theo bản năng dựng tai lên nghe ngóng, đột nhiên cảm thấy chén nước đường đỏ cùng hai khối óc chó mình đưa vẫn còn quá ít, óc chó lại còn là đồ cô ăn thừa, không biết hắn ta có ghét mình keo kiệt hay không.
Rốt cuộc hắn cũng là ân nhân cứu mạng của mình.
Nghĩ đến đây,cô cũng không còn tâm tình giặt quần áo nữa, tùy tiện giặt quần áo một chút liền cất bồn về đúng vị trí, thời điểm đem quần áo trở lại phòng khách , đôi mắt vẫn còn hướng cửa phòng hắn ta nhìn vài cái.
Nhưng cửa đã đóng hẳn.
Nhân lúc bên ngoài còn đang mưa, đống quần áo treo trên gậy trúc đều được đặt ở nhà chính,mỗi bên một cái được phân biệt rõ ràng,Tô Yên đem quần áo mình vừa giặt xong treo lên gậy trúc ,kì thật lúc này quần áo nam nữ không có bao nhiêu khác biệt. Đều là màu đen, cho dù mắt tốt có nhìn thấy một chút màu xanh thì quần áo này cũng đều bị giặt đến trắng bệch.
Tô Yên thu dọn xong quần áo rồi lại đem thau bỏ lại phòng, không còn việc gì để làm liền ngồi trên giường phát ngốc, sau đó thường ngẩng đầu xem bên ngoài, sắc trời so với lúc trước sẫm hơn một ít. Cô hiện tại cũng không có đồng hồ, không biết chính xác bây giờ là mấy giờ. Thật ra nguyên chủ cũng có đồng hồ,là lúc xuống nông thôn được mẹ mua cho, thương hiệu lại còn là Thụy Sĩ, nhưng chỉ được liền hỏng hình như là bị rơi vỡ, xong liền bị Vương Hồng Bân lấy mất, từ lúc đó trở đi cũng chưa thấy lại.
Nghĩ đến đây Tô Yên không nhịn được lắc đầu,cảm thấy vô cùng kì quái,nguyên chủ không biết thế nào lại nhìn trúng Vương Hồng Bân kia,tuy rằng hắn ta lớn lên không xấu, nhưng nam thanh niên trí thức đẹp trai lại còn giỏi giang tồn tại rất nhiều nha.
Quả thực không thể tưởng tượng nỗi.
Ngồi trong chốc lát liền không thể ngồi yên thêm được nữa,Tô Yên nghĩ ngợi rồi vẫn đứng dậy đi phòng bếp, đối diện cửa phòng bị đóng lại của nam thanh niên trí thức. Cô cầm cây dù đen lớn ở bên ngoài đi tới,cây dù này được phát từ xưởng máy móc của cha nguyên chủ làm, chất lượng còn rất tốt, Vương Hồng Bân rất nhiều lần muốn nó nhưng nguyên chủ vẫn không cho.
Rốt cuộc nguyên chủ cũng không ngốc, biết được chính mình còn phải dùng nên không đưa cho Vương Hồng Bân.
Tô Yên ngựa quen đường cũ*đi tới phòng bếp, phòng bếp liền với phòng tắm của nam thanh niên trí thức lúc này cũng bị người dùng tấm gỗ lấp kín lại, mơ hồ nghe được trong phòng truyền đến tiếng nước. Tô Yên bỗng đoán được là cái gì,trên mặt không nhịn được đỏ lên.
*thường mang ý nghĩa tiêu cực chỉ những người không thể quên được thói quen cũ vẫn chứng nào tật nấy ,không thể sửa được.
Nhanh chóng thu dù vào,không ngờ loại dù này quá cũ, thời điểm thu dù tạo ra một tiếng vang khá to, không biết có phải âm thanh quá lớn hay không mà Tô Yên bỗng phát hiện trong phòng cách vách đột nhiên im ắm vài giây, rồi một lát sau lại lần nữa truyền đến tiếng nước. Tuy nhiên hình như lần này tiếng nước lại nhỏ đi rất nhiều, giống như bị người cố ý đè thấp.