Lần này Lâu Tư Bạch không nhìn cô, nghiêm túc cúi đầu cắt lúa, động tác trên tay tuy rằng không nhanh, nhưng lại có tiết tấu vững vàng, có thể thấy được đã rất quen thuộc, đột nhiên hắn lại nói: “ Tôi đã ăn bánh bao của cô, chúng ta như vậy coi như huề nhau.”
Tô Yên nghe xong không nói lời nào.
Cô cũng là đã nhìn ra, người này muốn cùng cô tính toán rõ ràng, sau đó liền không có bất luận quan hệ gì.
Cũng không biết tính tình hắn vẫn như vậy hay là thật sự chán ghét cô.
Tô Yên có chút không cam lòng, từ trước nay cô chưa từng bị người khác đối xử như vậy, nhẫn nhịn, cô có ý muốn hòa hoãn quan hệ lại một chút nên cố ý nói giỡn: “Khó mà làm được nha, mạng tôi chẳng lẽ chỉ đáng giá hai cái bánh bao cùng một chén mì thôi hay sao?”
Lúc Tô Yên nói xong câu đó, động tác trên tay Lâu Tư Bạch bỗng ngừng lại, sau đó xoay đầu nhìn về phía Tô Yên.
Con ngươi của hắn thật đen, giống như một viên pha lê xinh đẹp, đồng tử đen nháy bình tĩnh không gợn sóng, thời điểm nhìn người phảng phất có thể nhìn thấu tâm tư dù nhỏ nhất của họ, chẳng sợ Tô Yên tự nhận mình có khuôn mặt dày, cũng có chút ăn không tiêu, độ cung khóe miệng cứng lại, định giải thích hai câu, “Tôi……”
Lời nói còn chưa nói xong, tầm mắt nam nhân dừng ở trên tay Tô Yên đang cầm lưỡi hái, giọng điệu đạm mạc nói: “Một mình tôi cũng có thể cắt xong.”
Người ta cũng đã nói đến như này, chẳng sợ Tô Yên da mặt dày, cô cũng không dám ở trước mặt hắn mặt dày không đi.
Tay nắm lưỡi hái thật chặt, cắn răng nói: “Được, tôi đi.”
Ném xuống những lời này, không chút do dự liền xoay người rời đi.
Cô thề, nếu về sau lại cùng người này có liên quan thì cô chính là chó.
Trưa hôm đó, đội sản xuất đã xảy ra chuyện, có vẻ còn có quan hệ với thanh niên tri thức.
Nói đi nói lại thì Vương Hồng Bân cũng không tránh khỏi có liên quan chuyện này. Mấy ngày trước, “Tô Yên”* cùng Vương Hồng Bân cãi nhau một trận, nguyên nhân là cô phát hiện Vương Hồng Bân qua lại với một nữ xã viên ở đội sản xuất, dựa theo tính cách của nguyên chủ, chỉ cần không phải Vương Hồng Bân phạm đại tội cô ấy sẽ không gây sự, lần này hoàn toàn là do Vương Hồng Bân chạm đến điểm mấu chốt của nguyên chủ.
*Chỉ nguyên chủ
Mà Vương Hồng Bân cũng không phải thật sự coi trọng nữ xã viên kia. Cô nữ xã viên kia họ Lưu, không chỉ không xinh đẹp bằng “Tô Yên”, ra tay cũng không hào phóng như “Tô Yên”, độc có một điểm đó là cần mẫn, có năng lực. Công việc ở đội sản xuất đều không quản là nam nữ, mấy việc nặng nhọc như cắt lúa, gánh lúa nhóm xã viên nữ cũng có thể làm, thậm chí làm không thua gì nhóm xã viên nam. Cũng chỉ có nhóm thanh niên tri thức vừa xuống nông thôn mới phân ra nam nữ, nhớ trước đây, hồi “Tô Yên” mới về đây, làm việc ngày đầu tiên đã ngất hai lần, thể lực kém thế này, nhóm lãnh đạo của đội sản xuất nào dám phân việc nặng cho nữ thanh niên tri thức.
Đừng để đến lúc làm thì chẳng được bao nhiêu mà mấy thanh niên tri thức này đã mệt chết rồi*, khiến bọn họ cũng bị xui xẻo. Cũng may là mấy năm nay nhóm thanh niên tri thức làm việc nhiều, dần dần thích ứng với một số việc khổ cực.
*Câu gốc活儿没干多少, 还把那些知青累没了dịch thô là “việc chưa làm được bao nhiêu, còn đem mấy thanh niên tri thức làm cho mệt chết” nên ý ở đây chê thanh niên tri thức yếu kém, giao việc cho học thì lỡ mệt quá rồi bị làm sao thì không ai chịu trách nhiệm được
Nhưng mấy cái này đối với “Tô Yên” không có tác dụng gì, cô vẫn không thích làm việc như cũ, càng không làm được việc gì, tuy rằng cha mẹ cô mỗi tháng đều gửi tới không ít tiền cùng phiếu, nhưng nếu cứ mãi không làm việc, để bị ghi trên hồ sơ chỉ sợ sẽ gây trở ngại với việc trở về thành phố, cho nên đây cũng là cơ hội để Vương Hồng Bân sấn hư nhi nhập *. Toàn bộ mấy thanh niên tri thức cũng chỉ có Vương Hồng Bân da mặt dày hiến ân tình cho cô, còn giúp cô làm việc.
*sấn hư nhi nhập (趁虛而入): nhắm vào chỗ thế yếu mà xâm nhập