Gạo không đủ ăn thì mỗi bữa cơm đều sẽ thêm một hai cân khoai lang đỏ nấu cùng, khoai lang đỏ cắt thành miếng, nấu cùng với cơm, như vậy sẽ tương đối no bụng.
Thời điểm trời tối, thanh niên trí thức cùng những người khác lục đυ.c trở lại, bọn họ bị phân chỗ làm việc không giống nhau, cho nên cũng không phải trở về cùng lúc, sau khi trở về một đám đều ngồi ở cửa rửa sạch bùn trên người, khả năng đều mệt mỏi nên cũng không có ai nói chuyện.
Chu Yến và một cô gái khác là người cuối cùng trở về, trong lòng mỗi người đều ôm đồ ăn, là nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai.
Biết cơm chiều Tô Yên đã làm xong,trên mặt liền lộ ra nụ cười: “Hôm nay cảm ơn cô”
Đáng lẽ hẳn là đến phiên Chu Yến nấu cơm.
Tô Yên lắc đầu,vốn dĩ định khách khí hai câu,nhưng nghĩ lại lời nói ra liền trở thành: “Không sao,cô cũng giúp đỡ tôi,tôi lại không phải người không có lương tâm.”
Chu Yến trên mặt gia tăng tươi cười, chỉ là cô gái đi về cùng Chu Yến ngồi gần cửa lau bùn ở ống quần nghe thấy được, liền trực tiếp cười nhạo ra tiếng.
Tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng ý cười nhạo rất chi là rõ ràng.
Tô yên xoay người nhìn thoáng qua ,cô gái kia thấy thế, cũng đem mắt nhìn về hướng cô, thần sắc trên mặt đầy kiêu ngạo.
Người này Tô Yên biết, là Hân Lệ Lệ, so với nguyên chủ tới sớm hơn, trước khi nguyên chủ tới đây, người Vương Hồng Bân theo đuổi chính là cô ta, điều kiện trong nhà không tồi, cha mẹ đều là công nhân nhà xưởng, nhưng so ra thì kém hơn nguyên chủ, cho nên thơi điểm nguyên chủ tới đây, Vương Hồng Bân liền lập tức xoay hướng, dẫn tới Hàn Lệ Lệ luôn nhìn nguyên chủ không vừa mắt.
Hiện giờ Tô Yên không nghĩ cùng cô ta xung đột, quan hệ nguyên chủ cùng mọi người không tốt, nháo lên sẽ không ai sẽ giúp cô, dễ dàng có hại.
Chu Yến cũng sợ các cô nháo lên,liền chạy nhanh lôi kéo Tô Yên đi đến phòng bếp: “Đi thôi, cùng tôi đi rửa đồ ăn.”
Chỉ là liền tính Tô Yên không nghĩ cùng người ta nháo, nhưng Hàn Lệ Lệ cũng sẽ không nghĩ buông tha cô.
Thanh niên trí thức ăn cơm khá công bằng, đội trưởng phân cơm,một người một chén, đồ ăn cũng phân rành mạch, bởi vì có người công điểm nhiều có người công điểm ít, cho nên nam thanh niên trí thức thời điểm phân cơm giống nhau đều nhiều hơn một cái xẻng,cơm Tô Yên ít nhất.
Nguyên chủ thường xuyên xin nghỉ, dẫn đến công điểm thấp nhất.
Vừa vặn buổi chiều Tô Yên uống chén nước đường đỏ, còn ăn không ít bánh óc chó nên giờ bụng cũng không phải là rất đói.
Thời điểm ăn cơm, mọi người đều vây quanh cái bàn ở phòng khách, bởi vì trời mưa, mọi người đều ở trong phòng, ngày thường đêu đi ra sân ăn cơm, chỉ là bên ngoài còn có ánh sáng, không giống như trong phòng tối om, mọi người lại luyến tiếc đốt đèn.
Mới ăn một miếng, Hàn Lệ Lệ liền nhíu mày, vẻ mặt khoa trương nói: “ Đây là bỏ nhiều hay ít dầu vậy?”
Sau đó biết rõ còn cố hỏi nói: “Hôm nay là ai làm cơm? Bộ dầu không cần tiền sao?”
Ngữ khí âm dương quái khí*.
*:chỉ những người lời lẽ,cử chỉ quái đản, kì lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Tô Yên sửng sốt, theo bản năng nâng mắt nhìn về phía những người khác.
Trong lòng có chút chột dạ, không xác định được có phải hay không mình bỏ quá nhiều.
Bên cạnh Chu Yến hạ đũa, cúi đầu không dám nói lời nào, nhưng ngồi đối diện Tô Yên là Vương Hồng Bân liền gấp không chờ nổi mà mở miệng, bộ dáng cao cao tại thượng mà giáo huấn :”Tô Yên, anh vừa rồi giống như nghe được là em nấu cơm, anh liền nói sao mà hôm nay đồ ăn như thế nào không đúng, anh giảng cho em, hành vi lãng phí của em là đáng xấu hổ, tiền dầu là mọi người góp công điểm mua, mọi người không có như em có hoàn cảnh tốt, không thể muốn ăn cái gì liền đi mua, hôm nay em lãng phí một chút, ngày mai lại lãng phí một chút, cuối cùng nhân lên chính là một số lượng không nhỏ……”