Kiếp trước, từ khi sinh ra, sức khỏe cô đã không tốt, gần như phần lớn thời gian sống đều ở bệnh viện. Nhưng gia đình cô giàu có, ngoài việc mang bệnh, cô chưa từng thiếu thốn điều gì.
Là người từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa, đến đây cô cũng không muốn cuộc sống trở nên khó khăn.
Hơn nữa, cô còn phải sống chung với Bùi Vân Tùng, không thể cứ mãi dựa dẫm vào anh được.
Tiền, vẫn phải nghĩ cách kiếm thôi.
Nghĩ vậy, Hà Tuyết Khanh tháo quần áo và chăn màn của nguyên chủ, mang ra ngoài giặt.
Đang lúc đó, cô đυ.ng phải người đàn ông vừa từ ngoài trở về.
Mái tóc ngắn đen nhánh nhỏ từng giọt nước từ trên xuống, làm ướt một mảng lớn trên vai áo.
Hà Tuyết Khanh theo phản xạ đưa cho anh chiếc khăn cô định giặt, nhưng Bùi Vân Tùng chỉ lách qua cô, nhấc tay từ chối rồi rời đi.
Chỉ lúc này cô mới thấy trong tay anh cầm mấy cọng rau còn dính bùn đất.
Cô nhìn theo anh bước vào bếp, lấy ra một cái chậu rồi đặt dưới mái hiên, bắt đầu nhặt rau.
Nhìn những giọt nước mưa từ gò má anh trượt xuống cằm, lăn đến ngực áo, Hà Tuyết Khanh không nhịn được hỏi: "Anh… không lau khô người à?"
Bùi Vân Tùng không ngẩng đầu: "Không sao."
Hà Tuyết Khanh ngớ người, thói quen sống thế này...
Mưa xuân vẫn còn chút lạnh.
Nhưng Bùi Vân Tùng không muốn lau đi, Hà Tuyết Khanh, một người xa lạ vừa mới đến, cũng chẳng tiện mở lời nhiều.
Hai người ngồi ở hai đầu hiên nhà, một người nhặt rau, một người giặt đồ.
Hà Tuyết Khanh từ nhỏ đã có sức khỏe không tốt, hầu hết thời gian đều ở trong bệnh viện, cũng chưa từng đi học tử tế, càng không có bạn bè.
Việc chung sống với một người khác thế này lại càng là điều không thể.
Hôm qua vì thông tin quá nhiều, cô nhất thời không phản ứng kịp. Đến giờ, khi mọi thứ dần rõ ràng hơn, cô nhìn sang Bùi Vân Tùng bên cạnh, không khỏi lén lút liếc mắt nhìn anh.
Không phải vì điều gì khác, chỉ đơn giản là có chút tò mò.
Một lần, hai lần, Bùi Vân Tùng còn không để ý. Nhưng dù anh có điềm tĩnh và trầm mặc đến đâu, bị người khác nhìn chăm chăm lâu như vậy, cũng khó mà giữ bình tĩnh được.
Sau khi nhặt xong cọng rau cuối cùng cho vào thau, Bùi Vân Tùng quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Hà Tuyết Khanh.
Hà Tuyết Khanh: “...?!”
Ánh nhìn sâu lắng, đầy áp lực của anh khiến cô giật mình, vội vàng thu hồi ánh mắt, theo phản xạ chỉnh lại mấy sợi tóc bên tai, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Bùi Vân Tùng cũng không nói gì, mà bước ra một chỗ trong sân có một tảng đá, đặt thau gỗ xuống, cúi người nhấc tảng đá lên và bắt đầu kéo nước.
Hà Tuyết Khanh: "..."
Hóa ra là một cái giếng.
Nếu trí nhớ của cô không sai, vào những năm sáu bảy mươi, thậm chí là cả tám mươi, giếng nước ở nông thôn không phổ biến lắm.
Trong vài năm cô tham gia lao động ở nông thôn, nước ăn uống đều phải gánh từ giếng trước ao nhà.
Đội sản xuất Lưỡng Hà chia thành bốn đội sản xuất nhỏ, mỗi đội đều có giếng riêng. Giếng của đội hai nằm ngay đầu ao trước cửa.
Chỗ bọn cô, nơi ở của thanh niên trí thức gần nhất với giếng nước của đội hai, cũng giống như các xã viên khác, đều phải gánh nước từ đó.
Nhưng vì cái giếng ấy nối liền với ao, chất lượng nước không tốt.
Mọi người ở viện thanh niên trí thức còn nghi ngờ rằng nước trong giếng thực ra chính là nước ao, vì thỉnh thoảng lại vớt được mấy thứ không dễ tả ra từ đó.
Hãy thử tưởng tượng, một cái ao, một đầu thì đầy phân bò nổi lềnh bềnh, đầu kia lại có người gánh nước ăn.
Chưa kể có người còn giặt đồ trong đó.
Nhưng nếu đi đến đội khác gánh nước, cũng không thực tế, vì xa quá, đi một chuyến gần nhất cũng mất hai tiếng đồng hồ.