Trong số bảy nam thanh niên trí thức được chọn, Lâm Tiêu Hàm là người có phong độ kém nhất.
Lúc trước khi vừa mới từ công xã xuống nông thôn tham gia đội, các chàng trai khác đều chạy đến tranh giành xách hành lý cho các cô gái, vừa nhiệt tâm vừa nhiệt tình, chỉ có anh thậm chí còn không thèm duỗi tay một cái, không nỡ bỏ ra dù chỉ một chút sức lực, cho lo cho bản thân mình.
Lúc ấy Lý Kiều thấy ngoại hình của anh đẹp trai nên đã cố ý chủ động tìm anh nhờ xách hành lý giúp, muốn kéo gần khoảng cách với anh, không ngờ anh không chút khách khí ném cho cô ta một câu: “Bản thân cậu không có tay sao?”
Lý Kiều bị anh làm cho vô cùng xấu hổ, sau đó không bao giờ nhờ anh giúp đỡ nữa.
Trong hơn nửa tháng kể từ khi đến đại đội Đàm Khê, anh chưa từng giúp các cô gái khác làm bất cứ chuyện gì, cho dù đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt không tốn sức gì, anh cũng dứt khoát từ chối.
Sơ Hạ đang rửa bát bên bờ giếng, lặng lẽ nhìn cảnh tượng này.
Bởi vì trong đầu có thêm nội dung của một cuốn tiểu thuyết nên bây giờ cô cũng nhìn những người xung quanh với nhiều quan điểm thần thánh hơn.
Đứng từ góc độ của tiểu thuyết mà nói, Lâm Tiêu Hàm là nhân vật nam phụ có nhiều đất diễn nhất.
Xuyên suốt cuốn tiểu thuyết, từ đầu đến cuối anh vẫn luôn là kẻ thù truyền kiếp của nam chính Hàn Đình, cũng được dùng để làm nổi bật sự tồn tại của Hàn Đình.
Khác với sự nhiệt tình chính trực, sảng khoái lãng mạn của Hàn Đình, Lâm Tiêu Hàm là một nhân vật phản diện hoàn toàn trái ngược.
Con người anh ta kiêu ngạo ích kỷ, lạnh lùng khắc nghiệt với người khác, tính toán chi ly không tình không nghĩa, lòng dạ hẹp hòi, chỉ quan tâm đến lợi ích, là một chàng trai không có mối quan hệ, không có bạn bè, rất không được lòng những người xung quanh.
Cảnh tượng trước mắt này, cùng với những gì anh biểu hiện trước đó đều hoàn toàn chính xác với hình tượng nhân vật trong sách.
Ở cùng nhau hơn nửa tháng, tất cả những thanh niên có học thức khác đều không thích Lâm Tiêu Hàm, coi anh như một kẻ lập dị, trừ khi cần thiết, bọn họ đều cố gắng hết sức không tiếp xúc với anh.
Lâm Tiêu Hàm đi vào phòng bếp, Sơ Hạ thu hồi tầm mắt.
Ánh mắt lại lướt qua sân, Hàn Đình đang vác bao tải vào sân.
Khi Hàn Đình bước vào sân, ánh mắt của anh ta cũng tình cờ nhìn về phía giếng bên này, chạm vào ánh mắt của Sơ Hạ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Thần kinh của Sơ Hạ theo bản năng trở nên căng thẳng, rũ mắt xuống, giả vờ như không nhìn thấy Hàn Đình, cô nhanh chóng cầm lấy bát đĩa đã rửa xong rồi xoay người đi vào trong phòng bếp.
Trong lòng Hàn Đình mang theo sự nghi hoặc, lúc này đột nhiên nghe thấy Lý Kiều gọi mình: “Hàn Đình, giúp chúng tớ thu quần áo với.”
Hàn đình hồi phục lại tinh thần, đi đến chỗ dây phơi quần áo, đưa tay lên lấy quần áo xuống: “Đây.”
Lý Kiều đưa tay ra nhận lấy quần áo, nhỏ giọng nói: “Đây mới là đàn ông chứ, không giống như một số người.”
Hàn Đình đường nhiên biết Lý Đình đang nói đến người nào, nhưng anh ta cũng không tiếp lời, đưa tay vỗ vỗ vào bao tải trên vai, mỉm cười nói: “Đại đội đã chia lương thực cho chúng ta, bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ nấu ăn riêng, các cậu đi gọi những người khác đến đây, chúng ta sẽ mở một cuộc họp ở trong phòng bếp.”
Trước đó bọn họ đều tụ tập thành nhóm ăn cơm ở nhà dân làng, từ lâu đã mong muốn có thể được nấu ăn riêng.
Trần Tư Tư và Lý Kiều nghe thấy câu nói này, đương nhiên vô cùng vui vẻ, đồng thanh đáp: “Được.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin