Đây là những lời vô cùng phản động.
Lý Kiều vội vàng đưa tay lên bịt miệng Cố Ngọc Trúc.
Phía sau.
Tô Vận nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu, mở miệng nói: “Tớ rất hâm mộ Sơ Hạ.”
Hàn Đình nhìn cô ta, hỏi: “Cậu cũng muốn làm giáo viên sao?”
Tô Vận hỏi lại: “Cậu không muốn sao?”
Hàn Đình trả lời: “Đương nhiên tớ không muốn rồi, ngày nào cũng phải dạy dỗ những bài học tư tưởng cho mấy đứa nhóc, giảng giải những đạo lý lớn đó cho chúng thì có thú vị chứ?”
Tô Vận nói: “Cho dù không thú vị như thế nào đi nữa cũng tốt hơn là cắm mặt xuống đất làm việc.”
Hàn Đình nhìn Tô Vận, suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là như vậy đi, tối nay tớ sẽ tìm Sơ Hạ hỏi rõ ràng tình hình, sau đó nói chuyện với cô ấy, bảo cô ấy nhường cơ hội này lại cho cậu, thế nào?”
Tô Vận nhìn về phía Hàn Đình: “Chuyện này e là không ổn lắm đúng không?”
Hàn Đình mỉm cười: “Có gì không tốt chứ? Tớ nhìn Sơ Hạ lớn lên, tính cách của cô ấy không thích hợp làm giáo viên, giáo viên phải để một người không thích hợp xuống đất làm việc nhưng thích hợp dạy học như cậu làm.”
Tô Vận suy nghĩ một chút rồi lại nói tiếp: “Tớ thực sự không thể làm được mấy công việc nhà nông đó, mấy ngày nay đều phải trông cậy vào sự giúp đỡ của cậu, nhưng không thể tiếp tục thế này mãi được, sẽ làm chậm trễ mọi người. Hay là cậu hỏi giúp tớ một chút đi, nếu cậu ấy bằng lòng nhường cơ hội này lại cho tớ, sau này tớ nhất định sẽ báo đáp cô ấy.”
Hàn Đình hào phóng nói: “Báo đáp hay không báo đáp không cần cậu phải lo lắng.”
Lần này, Tô Vận thực sự cảm động, cảm thán nói: “Thực sự phải cảm ơn cậu, lúc mới xuống nông thôn, tớ thực sự không biết mình sẽ phải trải qua cuộc sống ở nông thôn như thế nào nữa, cũng may gặp được cậu ở đây.”
Hàn Đình: “Gặp được tớ là được rồi.”
Tô Vận mỉm cười, trìu mến liếc mắt nhìn Hàn Đình một cái, sau đó quay đầu nhìn sang chỗ khác.
….
Trong ánh chiều tà hoàng hôn.
Sơ Hạ đứng trong viện hít một hơi thật sâu.
Cô và Lâm Tiêu Hàm tốn thêm nữa ngày nữa, cuối cùng cũng quét dọn sạch sẽ trong ngoài trường học.
Lúc này nhìn khuôn viên trường học đã trở nên rực rỡ hẳn lên, mặc dù cảm thấy cả người mệt mỏi nhưng trong lòng lại thoả mãn và vui vẻ.
Đặc biệt là khi nghĩ đến mỗi ngày những đứa trẻ có thể đến đây đi học, cô càng cảm thấy sự mệt mỏi của mình có giá trị.
Trong lòng Lâm Tiêu Hàm lại không có nhiều cảm xúc như vậy.
Anh đi thẳng ra cổng viện, thậm chí còn không thèm quay đầu lại, chỉ vứt cho Sơ Hạ một câu: “Nhớ khoá cổng lại.”
Sơ Hạ nhìn anh, đáp một tiếng: “Ồ, biết rồi.”
Sau khi Lâm Tiêu Hàm rời đi, Sơ Hạ càng thả lỏng tinh thần.
Cô lại đi vào trong phòng học, đứng trên bục giảng hắng giọng một tiếng, giả vờ như trong phòng học có rất nhiều học sinh, cô thay đổi giọng điệu, giọng nói trở nên nhã nhặn ôn tồn, luyện tập trước cách làm giáo viên.
Sau khi luyện tập đến thoả thích mới rời khỏi trường học trở về điểm thanh niên trí thức.
Trên đường trở về, tâm trạng cô cũng rất vui vẻ, chào đón dẫm lên những tia nắng vàng cuối cùng, trên mặt rạng rỡ lấp lánh.
Lúc cô trở về điểm thanh niên trí thức, bước vào sân hàng rào, những người khác cũng đang ầm ĩ ăn cơm tối ở trong phòng bếp.
Sơ Hạ biết bản thân mình sẽ không thể hoà nhập vào trong bầu không khí này, cho nên cô cũng không đi vào phòng bếp, mà trực tiếp trở về ký túc xá lấy ra ba chiếc túi da rắn nhỏ màu trắng ra ngoài.