Chương 34

Nhìn thấy cô ta lại lười biếng đến bên bờ ruộng ngồi xuống, Lý Kiều nhỏ giọng nói với Trần Tư Tư: “Cậu nhìn đi, nhìn đi, cậu ta lại đến bên bờ ruộng ngồi, sao cậu ta có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?”

Trần Tư Tư quay đầu lại liếc mắt nhìn Tô Vận một cái, cũng nhỏ giọng nói: “Cậu ta đang ôm bụng đấy, có thể là trong người thực sự khó chịu, hơn nữa Hàn Đình bảo vệ cậu ta như vậy, thôi bỏ đi.”

Lý Kiều vẫn không vui, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, đè nén sự tức giận tiếp tục làm việc.

Sau khi im lặng múc hai muỗng phân, cô ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nheo mắt nhìn xung quanh một vòng, sau đó nhìn Trần Tư Tư hỏi: “Này, có phải Lâm Tiêu Hàm và Sơ Hạ không đến làm việc không?”

Nghe thấy câu nói này, Trần Tư Tư cũng ngừng công việc trong tay, quay đầu nhìn khắp nơi.

Sau khi nhìn lướt qua một vòng cũng không thấy Sơ Hạ và Lâm Tiêu Hàm, cô ta mở miệng nói: “Hình như là vậy…”

Chuyện này đúng là kỳ quái.

Từ trước đến nay hai người kia chưa bao giờ trốn việc.

Mang theo nghi hoặc trong lòng, Lý Kiều bèn quay đầu lại hỏi thím Ngô cách đó không xa một câu: “Thím, tại sao lại không thấy Sơ Hạ và Lâm Tiêu Hàm? Trưa nay cũng không thấy hai người bọn họ trở về điểm thanh niên trí thức ăn cơm.”

Nghe vậy, thím Ngô vừa làm việc vừa trả lời: “Sau này đồng chí Tiểu Lâm và đồng chí Tiểu Hạ sẽ không đến làm việc với chúng ta nữa đâu, bọn họ đã có việc khác phải làm rồi.”

Lý Kiều tò mò: “Là việc gì vậy?”

Các thanh niên trí thức khác nghe thấy những lời này, cũng dừng làm việc, tò mò nhìn về phía thím Ngô.

Thím Ngô tiếp tục làm việc, nói: “Đại đội của chúng ta dự định sẽ mở lại trường tiểu học một lần nữa, ngày hôm qua thư ký và đại đội trưởng đã mở cuộc họp, chọn đồng chí Tiểu Lâm và đồng chí Tiểu Hạ làm giáo viên, sau này hai người bọn họ sẽ ở trong trường dạy bọn nhỏ đọc sách, còn có thể nhận được tiền lương, không cần phải cắm mặt vào đất nữa.”

Có chuyện tốt như vậy sao?

Nghe xong những lời này, mấy người khác đều sửng sốt, sau đó tỏ ra ghen tị.

Lý Kiều lại lớn tiếng hỏi: “Tại sao lại chọn hai người bọn họ chứ?”

Thím Ngô mỉm cười: “Cháu nói xem?”

Lý Kiều bị hỏi đến nghẹn họng, nuốt một ngụm nước miếng, sau đó không nói thêm gì nữa.

Cô ta cầm muỗng múc phân tiếp tục bón phân tưới ruộng, chỉ cảm thấy phân càng ngày càng thối, khiến người khác không thể chịu được.



Chạng vạng tan làm.

Trên đường trở về điểm thanh niên trí thức.

Mười thanh niên trí thức chia làm ba nhóm đi với nhau.

Năm nam thanh niên trí thức đi ở phía trước, Lý Kiều, Trần Tư Tư và Cố Ngọc Trúc đi ở giữa, còn Hàn Đình và Tô Vận đi ở phía sau, cách một khoảng rất xa.

Lý Kiều ở phía trước cảm thán nói: “Để Lâm Tiêu Hàm làm giáo viên, không biết bọn họ đã nghĩ như thế nào nữa, một người trong ngoài không đồng nhất như Lâm Tiêu Hàm làm sao có thể dạy ra được những đứa trẻ ngoan chứ? Chúng sẽ bị dạy hư mất thôi.”

Cố Ngọc Trúc nói tiếp: “Tôi cảm thấy Đường Sơ Hạ mới là người không thích hợp làm giáo viên, cậu ta vừa ngốc nghếch vừa đần độn, đầu óc trống rỗng, không có chút suy nghĩ nào, cậu ta như vậy có thể dạy gì được chứ?”

Trần Tư Tư nói: “Nhưng trong mắt bà con dân làng, bọn họ là những người biểu hiện tốt nhất.”

Cố Ngọc Trúc xì một tiếng, nói: “Giỏi việc nhà nông chẳng phải có nghĩa là bọn họ thích hợp làm người nông dân sao? Chẳng lẽ còn có nghĩa bọn họ cũng biết làm giáo viên ư? Không hợp lý chút nào, không hợp với quy củ.”