Chương 3

Tin tức được chải vuốt đến đây, trong lòng Sơ Hạ đã không thể kìm nén được cảm giác buồn nôn nữa.

Trước đó đúng là mục tiêu đời này của cô là cưới được Hàn Đình, mà đạt được mục tiêu cuộc đời cũng là niềm mãn nguyện và hạnh phúc lớn nhất trong đời cô.

Nhưng lúc này cô lại cảm thấy cực kì lạnh lẽo.

Có lẽ chính tiếng sét kia đã đánh thức cô.

Bây giờ, dù là nghĩ về bản thân khi còn nhỏ, hay là nghĩ về Sơ Hạ trong tiểu thuyết, cô đều cảm thấy mình như bị mê hoặc, thân thể không có bất kì suy nghĩ nào.

Đột nhiên một đợt sấm sét khác vang lên trên đầu.

Sơ Hạ rất nhạy cảm với tiếng sấm sét, bị nó dọa sốc đến mức tỉnh táo lại.

Khi tỉnh lại, cô nghe thấy tiếng ếch nhái kêu khắp nơi.

Những tia nắng cuối cùng của mặt trời lặn dần biến mất sau đám lau sậy, ngoài tiếng ếch nhái kêu còn có tiếng côn trùng ríu rít, lắng nghe tiếng chúng kêu cô thực sự cảm thấy lòng mình cũng đã “hồi sinh”.

Đây đúng là một cảm giác mới mẻ đối với cô, bởi vì trước đây cô chưa bao giờ chú ý đến bất cứ điều gì khác ngoài Hàn Đình.

Nghe tiếng côn trùng kêu và tiếng ếch gáy, cô ngửi thấy mùi thơm ngon tỏa ra từ trong chén sứ đựng mì trộn tương.

Lúc này, nhìn bát mì trên tay, ngửi mùi thơm của nước sốt, cô không còn nghĩ đến việc Hàn Đình sẽ thấy hạnh phúc như thế nào khi ăn bát mì này nữa mà là nghĩ đến cái bụng đói của mình.

Tiếng trống bụng không ngừng vang lên.

Sơ Hạ nuốt nước miếng, cầm đũa từ tay phải lên, bưng bát tới trước mặt, đặt đũa xuống đảo đều mì, nước sốt thịt cùng bắp cải và cà rốt thái sợi trong bát.

Trộn một hồi cô đã không nhịn được nữa. Nhanh tay cuộn mì lại, cho vào miệng rồi cắn một miếng lớn.

Vừa nhai xong một ngụm mì lớn rồi nuốt xuống, hai mắt của cô chợt sáng lên.

Sợi mì dai dai hòa quyện với nước sốt thịt cùng bắp cải thái sợi và cà rốt đi vào trong miệng, thỏa mãn vị giác và kí©h thí©ɧ cảm giác hạnh phúc cùng thỏa mãn trên đầu lưỡi.

Cảm giác này làm Sơ Hạ chấn động.

Không phải cô chưa bao giờ được ăn ngon mà vì đây là lần đầu tiên cô cảm thấy hài lòng và hạnh phúc như vậy vì được ăn đồ ăn ngon.

Đây là cảm giác mà trước đây cô chưa từng có.

Bình thường cô rất thích nghiên cứu đồ ăn, tất nhiên cô cũng có thể nếm thử món nào ngon hay không, nhưng cô sẽ không cảm thấy vui chỉ vì đồ ăn ngon.

Chỉ khi Hàn Đình ăn những món mà cô làm rồi giơ ngón tay cái tỏ vẻ hài lòng thì cô mới cảm thấy vui vẻ và thấy việc mình làm có ý nghĩa.

Trải nghiệm cuộc sống mới mẻ này khiến Sơ Hạ rất ngạc nhiên.

Cô liên tiếp ăn miếng thứ hai rồi đến miếng thứ ba...chẳng mấy chốc đã ăn hết chén mì trộn lớn.

Đến đại đội Đàm Khê nửa tháng, đây là lần đầu tiên Sơ Hạ được ăn no căng.

Cô nhìn chiếc bát sứ trống rỗng trong tay, ợ một hơi dài đầy vui vẻ, cảm thấy như mười tám năm qua của mình thật uổng phí.

Sơ Hạ đặt bát đũa xuống tảng đá bên cạnh.

Từ từ thả lỏng cơ thể rồi chậm rãi tiêu hóa thức ăn.

Những đám lau sậy và cỏ ven sông khẽ đung đưa nhẹ nhàng trong gió, tiếng côn trùng cùng ếch nhái ríu rít như đang dệt nên một bản nhạc. Nếu không phải thời tiết đầu xuân lạnh lẽo thì cô đã muốn đặt chân xuống sông để lội nước rồi.

Trong khi tiêu hóa cảm giác hài lòng, cô cũng đang tiêu hóa những thông tin bổ sung ở trong đầu mình.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin