Siêu Tử và Oa Cái vô cùng ăn ý với Hàn Đình về phương diện này, hai người lập tức vỗ bàn đứng dậy theo, đứng phía sau Hàn Đình, bày ra dáng vẻ căng thẳng muốn xông về phía Lâm Tiêu Hàm chỉ có một mình.
Lâm Tiêu Hàm không mảy may dao động, anh thậm chí còn đưa tay lên khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm vào Hàn Đình.
Siêu Tử đứng phía sau hung hăng nhổ nước bọt, nói: “Tiểu tử, mày một ngày không bị đánh thì trong lòng cảm thấy không thoải mái đúng không?”
Lâm Tiêu Hàm liếc nhìn anh ta một cái, quay đầu lại, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm vào Hàn Đình.
Dưới bầu không khí này, những người khác đều không dám lên tiếng, chỉ có Lý Kiều đứng dậy, gắng gượng mỉm cười kéo Hàn Đình, Siêu Tử và Oa Cái ngồi xuống, khuyên nhủ bọn họ nói: “Đừng xúc động, đừng xúc động.”
Thực ra Lý Kiều không phải là người điềm đạm hoà khí.
Chỉ là cô ta biết Lâm Tiêu Hàm nham hiểm, nếu hai bên đánh nhau, người chịu thiệt cuối cùng vẫn là ba người Siêu Tử, Oa Cái và Hàn Đình, lúc trước bọn họ đã từng phải vào tổ bảo an của công xã vì chuyện như vậy.
Mặc dù Lâm Tiêu Hàm không được lòng mọi người trong nhóm thanh niên trí thức bọn họ, nhưng trong mắt cán bộ đại đội, anh là sự tồn tại được khen ngợi và công nhận nhiều nhất trong số mười hai thanh niên trí thức.
Suốt hơn nửa tháng xuống nông thôn, anh thỉnh thoảng lại được đại đội khen ngợi.
Ngược lại, Hàn Đình nhiệt tình chính trực, hài hước lãng mạn, không bị ràng buộc bởi những luật lệ tầm thường nên được mọi người yêu thích, bao vây xung quanh trong nhóm thanh niên trí thức, nhưng lại là một người khiến cán bộ đại đội vô cùng đau đầu, suy phổi.
Trong suốt hơn nửa tháng qua, anh ta không ít lần bị đại đội phê bình giáo dục.
Cho nên chỉ cần hai bên xảy ra xung đột, cán bộ đại đội sẽ thiên vị cho Lâm Tiêu Hàm.
Cuối cùng, người chịu thiệt chỉ có thể là đám người Hàn Đình, dù sao trong mắt cán bộ đại đội, bọn họ vốn dĩ là những tên vô lại, còn Lâm Tiêu Hàm là thanh niên ưu tú tiến bộ.
Cán bộ đại đội yêu thích Lâm Tiêu Hàm như vậy, đương nhiên là vì anh âm hiểm xảo trá, hai mặt.
Ở trước mặt bọn họ và trước mặt cán bộ đại đội, anh bày ra hai khuôn mặt khác nhau, trước mặt bọn họ thì kiêu căng hung ác, ích kỷ, tính toán chi ly, trước mặt cán bộ đại đội lại hành xử không thể chê vào đâu được.
Bọn họ đều là những thanh thiếu niên 17-18 tuổi vừa mới tốt nghiệp trung học, trên người còn mang theo sự lãng mạn ngây thơ, khí phách nhiệt huyết, nhiều lúc làm việc theo cảm tính, lười biếng, phạm sai lầm là chuyện bình thường.
Ví dụ như trước đây khi thực sự quá đói bụng, bọn họ đã từng ăn trộm đồ của đội sản xuất.
Lúc ấy cũng là Hàn Đình nghĩa khí, một mình chống đỡ tất cả.
Trong mắt bọn họ, Lâm Tiêu Hàm có một sự dối trá và gian xảo không phù hợp với độ tuổi của mình.
Sau khi anh chuyển về nông thôn, anh cố gắng khoe mẽ bản thân, rõ ràng không thèm giúp đỡ mọi người dù chỉ là một công việc nhỏ nhặt không tốn sức gì ở trong nhóm thanh niên trí thức, nhưng lại sẵn lòng giúp bà con làm việc.
Việc anh giúp bà con nông dân làm việc trong đầu đội cũng không hề lặng lẽ, nhất định phải cho cán bộ đại đội biết được.
Hơn nữa anh còn rất giỏi khoe khoang, trong tay làm một phần việc, nhưng ngoài miệng lại muốn được hưởng mười phần công lao.
Cũng chỉ những người dân ngu ngốc đó mới bị anh lừa gạt, coi anh như một tấm gương tốt.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin