Trong lúc nhất thời mọi người đều thảo luận, ngoại trừ người chúc mừng cô ra thì còn có người hỏi cô đã “quyến rũ” Lục Thiệu Huy thế nào.
Đương nhiên Diệp Bảo Châu sẽ không nói hai người bọn họ vì sau khi làm cái này cái kia mới ở bên nhau mà chỉ nói chêm vào chọc cười cho qua chuyện, sau đó lần lượt nhận lời chúc mừng của mọi người đối với mình.
Tất nhiên, người ngạc nhiên nhất chính là Phương Mỹ Kỳ và Tống Minh Trân.
Tôi hôm hội ái hữu đó, Phương Mỹ Kỳ đυ.ng phải Lục Thiệu Huy trong phòng trà nước, vốn còn muốn cố tình quyến rũ anh, nhưng vậy mà anh lại thờ ơ với mình, hơn nữa còn giúp Diệp Bảo Châu nói chuyện, khi ấy cô ta vẫn không tài nào hiểu được tại sao Lục Thiệu Huy lại bao che cho Diệp Bảo Châu, nhưng bây giờ thì cô ta đã hiểu rồi.
Lục Thiệu Huy thật đúng là mù mắt rồi, sao lại lấy một ả đàn bà chanh chua như Diệp Bảo Châu về làm vợ chứ? Lẽ nào anh cũng chỉ là một tên nông cạn coi trọng gương mặt như vậy thôi sao?
Tuy rằng cô ta không đẹp bằng Diệp Bảo Châu, nhưng lớn lên cũng không tồi, cô ta cũng không giống như Diệp Bảo Châu, ở trong mắt người khác chính là rất lười biếng, chua ngoa đanh đá, quấn riết người không buông, dựa vào cái gì người đàn ông đó không nhìn trúng cô ta?
Phương Mỹ Kỳ càng nghĩ trong lòng càng bất mãn, cô ta nghiêng đầu nhìn Tống Minh Trân: “Cô nói xem có phải Diệp Bảo Châu đã sử dụng âm mưu quỷ kế gì không, bằng không làm sao Lục Thiệu Huy lại nhìn trúng cô ta?”
Bây giờ Tống Minh Trân vô cùng khẳng định thuốc kí©ɧ ɖụ© tối hôm đó đã sinh ra tác dụng đối với Diệp Bảo Châu, hơn nữa bọn họ chắc chắn cũng đã từng phát sinh loại quan hệ kia, bằng không bọn họ tuyệt đối sẽ không kết hôn, có trách cũng chỉ có thể trách tối hôm đó cô ả quá chậm, không bắt được hiện trường khi ấy của hai người bọn họ, kết quả bị Diệp Bảo Châu vả cho một cái còn bị hủy hoại danh tiếng.
Gần đây ánh mắt mọi người nhìn cô ta luôn rất kỳ quái, người trước đây thường xuyên nịnh bợ cô ta hình như cũng không còn nịnh bợ nữa, người đã từng ôm hoa tươi và nghe tiếng vỗ tay đối mặt với sự hiu quạnh sau khi kịch hết người tan này luôn vô cùng không quen, Tống Minh Trân thấy rất khó chịu.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô ả dâng lên hận ý: “Không biết nữa, tôi vẫn luôn cho rằng cô ta thích Tạ Gia Hòa, cho nên mới cãi nhau với tôi.”
Được cô ả nhắc nhở, đột nhiên Phương Mỹ Kỳ nhớ ra hình như trước đây người mà Diệp Bảo Châu vẫn luôn thích là Tạ Gia Hòa cơ mà, hơn nữa còn lén lút tặng một vài thứ cho anh ta, một điểm này trừ mấy người bọn họ và Tạ Gia Hoa ra cũng không có bao nhiêu người biết, vậy phỏng chừng Lục Thiệu Huy cũng không biết đi!
“Có phải Lục Thiệu Huy cũng không biết không?” Cô ta hỏi Tống Minh Trân.
Tống Minh Trân ra vẻ đăm chiêu: “Chắc là không biết, nếu biết rồi ít nhiều gì trong lòng cũng sẽ khá khó chịu?”
Nói xong, trong đầu Phương Mỹ Kỳ lóe lên một tia sáng, hình như Lục Thiệu Huy và Tạ Gia Hòa vẫn luôn bất đồng, nếu anh biết trong lòng cô gái mà mình sắp lấy có Tạ Gia Hòa vậy anh còn có thể chịu được sao? Sau khi biết mặt chắc chắn sẽ xanh mét đi?
Nghĩ như vậy, đột nhiên cô ta hào hứng hẳn lên, nhìn Diệp Bảo Châu ở phía sau đang tươi cười hớn hở trong lời chúc mừng của mọi người mà nghĩ thầm, cứ cười đi, cười đi, lát nữa cô không còn cười nổi nữa đâu.
Chút suy tính nhỏ này của cô ta, Diệp Bảo Châu cũng không biết, buổi chiều sau khi tan làm, cô, Chu Tĩnh và Triệu Hiểu Hồng cùng nhau rời khỏi phân xưởng, đến cửa lớn đã nhìn thấy Lục Thiệu Huy đang đợi cô.
Người đàn ông ngồi trên xe đạp dựa vào cửa lớn, một chiếc chân dài cong lại chống đất, một chân khác duỗi thẳng, lại trông có vẻ như chiếc chân dài đó của anh hình như không có chỗ để đặt.
Anh vốn lớn lên ưa nhìn, dáng người ngồi nghiêng trên xe cũng để lộ ra vóc người vô cùng thon dài và thẳng tắp, một đám công nhân nữ độc thân đi qua bên cạnh Diệp Bảo Châu đều không nhịn được mà nhìn về phía đó quan sát anh, sau đó đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng thảo luận nói anh ưa nhìn, đáng tiếc lại lạnh lùng quá.
Chu Tĩnh nhướng mày, nhìn Diệp Bảo Châu rồi cười thích thú: “Đồng chí Bảo Châu, người yêu của cô đang đợi cô kìa! Chúng tôi đi trước nhé!”