Chương 35: Tôi chỉ ngủ thôi, không làm chuyện gì khác nữa đâu

Diệp Bảo Châu cũng cảm thấy cái váy này cũng được tính là không tồi trong rất nhiều bộ quần áo ở đây cho nên đặt nó qua một bên trước, lại gọi nhân viên bán hàng lấy cái khác xuống, lại hỏi: “Vậy cái này thì sao?”

Lục Thiệu Huy lại nhìn về phía cô, váy liền màu trắng, cổ đứng tay áo dài, phần eo có đai, nửa trên còn làm cúc mở giống với áo sơ mi dài tay, tôn lên vẻ dịu dàng và trí tuệ của cô, cho nên anh gật đầu: “Đẹp, mua.”

Diệp Bảo Châu cũng không thích bộ này cho lắm vì màu của nó dễ bẩn, còn hơi lộ nữa, kiểu dáng còn khá bảo thủ, cho nên sau khi nghe anh đáp lời, cô vẫn đặt nó xuống trước với vẻ nghi ngờ.

Cô lại đổi một bộ khác: “Cái này thì sao?”

Lục Thiệu Huy lại nhìn về phía cô, váy dài kẻ ca rô màu đỏ, ở giữa cũng được xử lý bóp eo, có hơi hướng phong cách minh tinh bên Hồng Kong, tôn lên gương mặt cô càng thêm quyến rũ, đương nhiên cũng rất phù hợp.

“Đẹp.” Giọng nói của anh vẫn là khẳng định: “Mua.”

Bây giờ Diệp Bảo Châu cuối cùng cũng nghe ra được rồi, hóa ra cô cầm bộ nào lên thì anh cũng nói đẹp hết, cô cười thành tiếng:

“Có phải tôi mặc gì cũng đẹp hết, anh đều muốn mua hết phải không?”

Lục Thiệu Huy còn chưa kịp đáp lời thì nhân viên bán hàng bên cạnh đã nói: “Chồng cô nói là thật đó, cô nhìn cô đi, lớn lên rất đẹp, người còn gầy nữa, cho dù mặc bao bố hay là nhựa vào còn đẹp nữa là.”

Lục Thiệu Huy cảm thấy lời mà nhân viên bán hàng nói có lý, anh cũng cho là như vậy: “Cô thích thì mua, hôm nay tôi mang đủ phiếu, không lo.”

Nhân viên bán hàng lại nói:

“Đàn ông kiếm tiền thì phải nuôi vợ nuôi con, anh ấy chịu tiêu tiền cho cô chứng tỏ anh ấy thương cô, yêu cô, vậy cô cũng nên từ từ hưởng thụ nó, đừng tiếc làm gì, khi nên ăn diện chúng ta vẫn phải thật xinh đẹp để ngày nào anh ấy cũng phải ngây người.”

Tuy lời nhân viên bán hàng nói rất dễ nghe nhưng Diệp Bảo Châu cũng không bị cô ta lừa đến mụ mị đầu óc, cuối cùng cô chọn cái váy màu xanh nhạt và cái màu đỏ, dù sao kết hôn vẫn phải mặc màu đỏ mới được.

Sau đó Diệp Bảo Châu lại mua hai đôi giày da và một ít vải, dự định trở về sẽ học Hạ Thu Mai may đồ cho Lục Thiệu Huy.

Khi Lục Thiệu Huy đi thanh toán, nhân viên bán hàng thấy trên cổ tay của Diệp Bảo Châu còn có một cái đồng hồ rất mới, không nhịn được mà bảo:

“Chồng cô thật tốt với cô quá, mua nhiều đồ như vậy cho cô.”

Bây giờ mọi người đều nghèo, người kết hôn có thể mua được bốn vật dụng lớn quá ít, cho dù mua được nhưng cũng có vài người sẽ tiếc của mà không muốn mua, người hào phóng giống Lục Thiệu Huy thật sự rất ít, Diệp Bảo Châu nở nụ cười, cũng không phủ nhận.

Sau khi mua đồ xong, hai người đi ra khỏi tòa nhà bách hóa, đi dạo cả một buổi chiều nhưng hơn nửa thời gian đều dùng để xếp hàng, lúc ra ngoài trời đã khá mờ tối, lúc này cũng đã năm giờ rồi.

Diệp Bảo Châu mỏi chân không muốn di chuyển, đầu óc chợt xoay chuyển, cô kéo nhẹ góc áo của người đàn ông:

“Chân tôi mỏi quá, tôi không muốn di chuyển, hay là tối nay tôi tới nhà anh nhé, dù sao nhà anh cũng ở gần đây mà, một cô con dâu này như tôi cũng phải gặp cha mẹ chồng chứ.”

Lục Thiệu Huy không ngờ cô đột nhiên lại đưa ra yêu cầu như vậy, vốn bọn họ cũng sắp kết hôn rồi, dẫn cô về nhà cũng không có vấn đề gì nhưng cũng phải là tới vào ban ngày mới được:

“Không được, chúng ta vẫn chưa kết hôn, cô không tiện qua đêm ở đó, người ta sẽ đàm tiếu về cô.”

Diệp Bảo Châu nở nụ cười:

“Chúng ta đã sắp kết hôn rồi, tôi còn sợ đàm tiếu gì sao?”

Lục Thiệu Huy ho nhẹ một tiếng: “Nhưng chúng ta vẫn chưa kết hôn, hơn nữa em gái tôi cũng đang ở nhà, không còn phòng dư.”

Diệp Bảo Châu nhướng mày: “Vậy tôi có thể ngủ ở phòng của em gái anh, anh yên tâm, tôi chỉ ngủ thôi, không làm chuyện gì khác nữa đâu.”

Giống như bị nhắc nhở một phen, đột nhiên Lục Thiệu Huy nhớ đến cảnh tượng tối hôm đó ở phòng nghỉ cô đã làm gì anh, lần này, anh vô cùng kiên định từ chối: “Không được, cô nghỉ ngơi một lúc trước đi, lát nữa tôi sẽ đưa cô về.”