Chương 44

---

Thấy bạn tốt đáng thương, Khương Nhu ngồi xổm bên cạnh, lén đưa cho cô ấy một khối kẹo sữa thỏ trắng lớn: “Chuyện cậu muốn xuống nông thôn như thế nào rồi?’’

Đường Tâm chà bàn tay ướt sũng lên người để lau khô, bóc vỏ kẹo đường ngậm vào miệng, nói mơ hồ: “Chắc là qua năm mới đi, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cậu, cậu đã kết hôn nên không cần xuống nông thôn.’’

Tiếc thật, bà mối mai mối cho cô ấy đều là dưa vẹo táo nứt, nhìn tới nhìn lui còn không bằng xuống nông thôn.

Ít nhất không cần như bây giờ, giặt quần áo cho cả nhà.

Như nghĩ đến cái gì, Đường Tâm nói nhỏ hỏi bên tai Khương Nhu: “Cậu biết cách nào kiếm được tiền không? Trước khi xuống nông thôn, tôii muốn tích góp chút tiền phòng thân.’’

Đường gia có bốn người con, cô ấy ở hàng thứ ba, vị trí không được yêu thương nhất.

Khương Nhu hơi nhíu mày, nghiêng đầu nói: “Thật trùng hợp, tôicũng đang kiếm việc vặt để làm.’’

Hai mắt Đường Tâm tỏa sáng, ghé sát vào: “Cậu muốn tìm việc vặt gì thế?’’

“Tôi cũng không biết nữa, cậu có đề xuất nào tốt không?’’

“Tôi cũng không có…’’

Đây không phải là nơi để nói chuyện phiếm, Đường Tâm nhìn trộm cửa nhà mình hai giây, sau đó nói: “Sáng mai tôi đến nhà mới của cậu, đến lúc đó chúng ta lại nói tiếp nhé.’’

“Được, không gặp không về.’’

“Ừ, không gặp không về !’’



Tạm biệt Đường Tâm, Khương Nhu ở nhà cha mẹ một lúc lâu rồi dẫn Tia Chớp về nhà.

Nàng muốn viết thư về kế hoạch trong tương lai, liệt kê những công việc vặt mà bọn họ có thể làm được, để thảo luận với Đường Tâm vào ngày mai.

Bất quá, trước khi làm chính sự, cô đến phòng bếp nấu nôi “canh bổ’’ đã.

Đêm qua anh ấy ra sức như vậy, hẳn cả ngày hôm nay bản thân không thoải mái, cần phải bồi bổ một chút.

...

Khi Thẩm Thành Đông về, anh thấy cô vợ mình bình thường không thích học tập mà giờ đang cúi đầu viết cái gì đó.

Anh im lặng đi qua, thấy Khương Nhu dùng cánh tay che lại trên giấy, cô quay lưng ngẩng đầu cười với anh: “Đây là bí mật, không được xem.’’

“? ‘’Thẩm Thành Đông kinh ngạc nhướng mày, anh không muốn nhìn lén, nhưng giờ nảy sinh lòng hiếu kỳ với nó.

Khương Nhu nhìn thấy băng gạc trên yết hầu anh, kinh hô: “Cổ anh bị làm sao thế?’’

Thấy vẻ mặt cô khẩn trương, anh không khỏi tức cười, vạch chầm chậm băng gạc ra rồi kéo nó xuống hết, phần băng gạc che có một vết đỏ nhỏ là vết móng tay cào ở yết hầu cực kỳ bắt mắt.

Đoạn mập mờ ngắn hiện lên trong đầu...

Khương Nhu kinh ngạc nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hầm hập, cô hận không thể tự biến mất luôn cho rồi.

“Không nhớ à? Do em cắn đấy.’’