Chương 3

----

Người tới là chị dâu Sư Lam của Khương Nhu, thấy vẻ mặt u sầu của cô ấy, trong đầu Khương Nhu hiện lên nội dung vở kịch trong sách, trong nháy mắt hiểu được ý đồ đến đây của cô ấy.

Khương gia có ba đứa con, con trai lớn là con mồ côi của chiến hữu, sau khi lớn lên trở thành một quân nhân kết hôn cùng Sư Lam và sinh ra một đứa con gái, đáng tiếc mười năm trước anh ấy đã qua đời trong một lần làm nhiệm vụ.

Con gái thứ hai tên Khương Thu Vũ, cũng chính là nữ chính trong sách. Cô ta là con gái của bác hai Khương Nhu, bởi vì bác hai đột ngột qua đời nên mười năm trước được nhận làm con thừa tự chuyển đến Khương gia.

Con gái út là Khương Nhu, con ruột của Trần Ái Hà.

Trong đại tạp viện này, Khương gia có hai gian phòng chính, năm đó con cả kết hôn được tặng một gian. Sau đó con cả qua đời, vì để cho người nhà chồng có chỗ ở rộng rãi một chút nên Sư Lam mang theo đứa nhỏ chủ động dọn đến ký túc xá công nhân viên chức.

Hôm nay trở về bởi vì họa từ miệng cô ấy mà ra, bị đơn vị cũ cách chức rồi.

Sư Lam không có nhà mẹ đẻ, rơi vào đường cùng chỉ có thể tìm nhà chồng hỗ trợ.

"Mẹ, thật sự xin lỗi, Tiểu Nhu vừa kết hôn hôm qua, hôm nay con liền chạy về chiếm phòng ở, con thật sự không còn biện pháp..."

Tai nạn bất ngời không nghĩ tới, Trần Ái Hà vỗ vỗ tay con dâu, an ủi:

"Nơi này vĩnh viễn là nhà của con, con cứ yên tâm, lát nữa mẹ bảo Tiểu Nhu dọn chỗ cho."

"Cám ơn mẹ..."

Mắt Sư Lam rưng rưng, cảm thấy may mắn vì mình có một người mẹ chồng tốt thấu tình đạt lý, nhưng cô ấy vẫn có chút băn khoăn.



"Vậy Tiểu Nhu làm sao bây giờ?"

Dù sao cũng là tân hôn, cũng không thể ở cùng một chỗ với người già.

Điểm này Trần Ái Hà cũng nghĩ tới, đã có đối sách.

"Ngày mai mẹ mượn lão tam Hàn gia phòng ở, đó là phòng lão gia tử lưu lại cho Tiểu Nhu, chúng ta giúp bọn họ hơn mười năm rồi, cũng nên chấm dứt."

Khương Nhu nghe bà nói lại không thấy lạc quan như vậy.

Bởi vì trong sách nói cuối cùng căn phòng này trở thành phòng của Khương Thu Vũ, cho đến khi Khương Nhu chết cũng không thể lấy lại...

Chờ chuyển tất cả đồ đạc từ phòng mới đến phòng đông đã gần giữa trưa.

Nghĩ bánh kẹo cưới còn chưa mua, Trần Ái Hà lấy hai tệ và phiếu đường ra, suy nghĩ một chút lại bỏ lại một tệ.

Sau đó đưa tiền và phiếu cho Khương Nhu dặn dò:

"Mua kẹo quýt là được, con xem Nhị Nha tiền viện kết hôn ngay cả kẹo cưới cũng không có kìa."

Năm nay vật tư thiếu thốn, kẹo trái cây một phân tiền một viên, mỗi hộ chia năm viên kẹo cưới, ai ăn rồi mà không khen Khương gia bọn họ biết điều chứ.

Khương Nhu nhận lấy tiền, mềm giọng hỏi:

"Mẹ, xe đạp của ba con ở nhà sao?"