Chương 21

----

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng qua đã đến ngày đã hẹn.

Sáng sớm, Khương Nhu rửa mặt, trang điểm và tràn đầy tự tin định xuất phát.

Nhưng vẻ tự tin này không khiến Trần Ái Hà yên tâm, mặc dù vết thương ở chân chưa lành nhưng bà vẫn nhất quyết muốn đi theo, cho dù Khương Nhu khuyên thế nào cũng không chịu nghe lời.

Cuối cùng không còn cách nào khác cô đành phải đồng ý.

Vốn dĩ Sư Lam cũng muốn đi theo, nhưng Trần Ái Hà không để cô ấy dính líu vào chuyện này.

Để tiện đi lại, xe đạp của Khương Đức Sơn bị tạm giữ ở nhà, Thẩm Thành Đông phải đưa bọn họ đến Tứ hợp viện.

Trên đường đi, Trần Ái Hà ngồi ở ghế sau xe lẩm bẩm với hai người:

“Cha con không tiện ra mặt giải quyết chuyện này, còn chị dâu con lại đang trong giai đoạn nhạy cảm nên không thể làm loạn nữa. Nếu Hàn lão tam không chịu dọn nhà, chúng ta nhờ dì cả cô giúp đỡ. Tôi không tin bọn họ lại nhất quyết ở lại không chịu dọn đi?”

Dì cả Trần Ngải Lan của Khương Nhu cũng ở gần đó, tính tình nóng nảy, không phải người dễ chọc. Mấy hôm trước bà ấy đến quân đội phía nam để chăm sóc con trai lớn bị thương, mới về cách đây không lâu.

Hai chị em tức giận, nếu Hàn lão tam dám có ý đồ xấu xa, bọn họ sẽ mắng ông ta sói đầu.

Khương Nhu cụp mắt xuống, không nói gì, thật ra cô cũng không tin vào sức chiến đấu của dì cả lắm.



Khi đến cửa Tứ hợp viện, Khương Nhu cẩn thận đỡ mẹ bước xuống xe đạp.

Thẩm Thành Đông đậu xe ở bên cạnh, muốn đi vào cùng bọn họ nhưng lại bị Khương Nhu ngăn lại:

“Không phải hôm nay anh định đi sửa xe sao? Anh đi mau đi, mẹ và em có thể giải quyết chuyện này.”

Thẩm Thành Đông làm học đồ ở một nhà sửa xe đạp, bởi vì kết hôn nên anh xin người ta xin nghỉ một tuần, Khương Nhu không muốn anh trì hoãn công việc vì chuyện trong nhà. Ngộ nhỡ mất công việc này anh lại đi con đường đầu cơ tích trữ thì sao?

Nghĩ đến nội dung cốt truyện trong sách, thái độ cô lập tức kiên quyết.

Lúc này Trần Ái Hà cũng hùa theo: “Đúng vậy, công việc quan trọng hơn, con không cần ra mặt. Hàn lão tam là người thông minh, nhất định sẽ để vợ mình ra mặt trước, con ở đây cũng không giúp được gì cả.”

Thẩm Thành Đông im lặng không nhúc nhích một lúc, Khương Nhu thấy thế vội kéo cánh tay, thúc giục anh:

“Anh mau đi đi, chờ giải quyết xong chuyện ở đây, em sẽ đến cửa hàng sửa xe tìm anh.”

Tiệm sửa xe cũng gần đây, thấy cô nhất quyết đuổi mình anh khẽ cau mày, nhưng Khương Nhu không cho anh cơ hội phản bác, trực tiếp đẩy người ra khỏi con hẻm, không quên nhắc nhở:

“Đừng quên chia kẹo cưới cho mọi người nha.”

“…”

Ra khỏi con hẻm, Thẩm Thành Đông cũng không đi thẳng đến tiệm sửa xe mà đứng ở góc tường đối diện chờ đợi, mãi đến khi Liễu Nhị lảo đảo đi về đến anh mới mở miệng nói: “Cậu đến muộn.”