----
Khương Nhu sững sờ, không hiểu rõ ý của anh. Trong sách, tình cảm của năm anh em Thẩm gia tạm được, chẳng lẽ đây chỉ là biểu hiện giả?
Thẩm Thành Đông thấy cô không hiểu, giơ tay vuốt mái tóc rối trên trán cô, không giải thích: "Sau này em sẽ biết."
Ngay sau đó anh lấy một viên kẹo sữa thỏ trắng từ trong túi ra rồi bóc giấy gói bỏ vào trong miệng cô, mở hết cửa sổ trong nhà mở ra cho thông thoáng.
Khi Miêu Ngọc Trân về, trong nhà đã không còn mùi thuốc Đông y.
Ba Thẩm là Thẩm Vượng Lâm và Thẩm Ngũ lần đầu tiên nhìn thấy Khương Nhu, trên khuôn mặt tái nhợt của bọn họ hiếm khi đỏ lên xấu hổ chào hỏi cô.
Khương Nhu nhìn bọn họ, lễ phép mỉm cười, không biết phải nói gì? So với ở Khương gia, cô cảm nhận được Thẩm Thành Đông ở đây thoải mái hơn nhiều.
Nghe bọn họ trò chuyện việc nhà, trong lòng Khương Nhu khó hiểu.
Sau khi ở một mình, cô lén hỏi Thẩm Thành Đông: "Tại sao năm anh em nhà anh tên là Thẩm Nhất, Thẩm Nhị, Thẩm Tứ và Thẩm Ngũ, chỉ có anh là Thẩm Thành Đông?"
"Không phải nên gọi Thẩm Tam sao?"
Nhắc tới chuyện này, Thẩm Thành Đông trả lời hời hợt.
"Vì anh được nhặt về từ bệnh viện Thành Đông."
...
Đây là bí mật ở Thẩm gia, Thẩm Vượng Lâm và Miêu Ngọc Trân cho rằng mình giấu kỹ, nhưng Thẩm Thành Đông biết hết.
Khương Nhu trợn tròn mắt, phản ứng đầu tiên là: Sao trong sách không viết nội dung quan trọng này?
"Vậy... Sao anh biết thân thế của mình?"
Cô cố ý nhỏ giọng, dáng vẻ cẩn thận khiến anh buồn cười.
Khóe miệng anh có lúm đồng tiền, Khương Nhu muốn chọc một cái, nhưng nhịn xuống.
Thẩm Thành Đông chậm rãi ngừng cười, đây là lần đầu tiên anh nói cho người khác biết bí mật của mình.
"Người trong thôn đều nói anh không giống ba mẹ và anh em, anh và lão Tứ là song sinh, nhưng không giống nhau. Hơn nữa Thẩm Nhất và Thẩm Nhị đều ghét anh, khi lớn lên có một số việc không khó đoán. Khi còn bé anh vô tình nghe được tên bệnh viện kia."
Anh nói không nhanh không chậm, như đang kể chuyện xưa của người khác, trong mắt Khương Nhu hiện lên vẻ đau lòng, chủ động kéo tay anh hứa hẹn:
"Sau này em nhất định sẽ đối xử tốt với anh."
Nắng chiều chiếu vào trong nhà, chiếu trên người cô, như nhiễm một vầng sáng thần thánh.
Thẩm Thành Đông yên lặng nhìn cô, qua một lúc lâu, anh dùng sức kéo cô vào lòng.
Khương Nhu theo bản năng ôm eo anh, cảm giác như mình va vào tường đồng vách sắt, xương cốt sắp rã rời. Vẻ mặt cô ửng đỏ, ngoan ngoãn để anh ôm, cảm thấy có lẽ như vậy sẽ an ủi được anh...
Đến giờ cơm tối, trên mặt bàn xám xịt bày vài món ăn, món ăn tốt nhất là thịt trắng, thịt là quà Khương Nhu mang từ nhà đến.
Người Thẩm gia không giỏi ăn nói, Thẩm Ngũ ngồi ở trước bàn cơm lén nhìn Khương Nhu vài lần, chậm chạp không động đũa.
Cậu ấy đã mười lăm mười sáu tuổi, trên khuôn mặt non nớt lộ vẻ thận trọng.