Chương 14

----

Về đến nhà, Khương Nhu chưa vào nhà, đã nghe Trần Ái Hà từ cửa sổ hỏi to: "Chị con gọi điện thoại có chuyện gì? Con có nói cho chị biết mẹ bị ngã không?"

"Con chưa nói, trước khi ra ngoài không phải mẹ dặn không được nói sao?"

Vẻ mặt Khương Nhu lạnh lùng, không ngây thơ như bình thường, cô đi tới bồn nước bên cạnh rửa tay, yên lặng thở ra hơi thở buồn bực.

Trần Ái Hà thắc mắc vì sao vẻ mặt của cô khi đi về, vội hỏi: "Chị con nói gì với con vậy? Chị con gặp chuyện gì ở nông thôn sao?"

"Không có, chị ấy nhắc đến việc nhà cửa." Khương Nhu kể lại nội dung cuộc gọi, thật ra cô cũng muốn nghe suy nghĩ của ba mẹ?

Trần Ái Hà nghe xong vẻ mặt trầm xuống, tức giận: "Hàn lão tam có ý gì? Rõ ràng đã nói xong, sao ông ta lại đổi ý? Lần này, dù ông ta tìm Tiểu Vũ làm người thuyết phục cũng vô dụng! Khi đến ngày, chúng ta cứ đuổi, chắc bọn họ không dám làm gì đâu!"

Đồng thời bà cũng không hài lòng với Khương Thu Vũ, biết rõ em gái mới cưới không có chỗ ở, còn đứng ra nói giúp cậu mình, là có ý gì?

Nhưng bà không thể hiện ra sự không hài lòng, chỉ sợ hai chị em vì chuyện này mà ghét nhau.



Đến giữa trưa, sau khi chị dâu Sư Lam trở về, Khương Nhu và Thẩm Thành Đông mang theo quà đi về Thẩm gia.

Thẩm gia ở nông thôn gần Kinh Thành, ngoại trừ Thẩm Thành Đông ra, trong nhà còn có bốn anh em.

Theo lý thuyết, nhà có nhiều con trai thì càng kiếm được nhiều điểm công, cuộc sống sẽ không khó khăn. Nhưng Thẩm gia là một ngoại lệ, vô cùng nghèo.

Vì trong nhà có hai bình thuốc, toàn bộ số tiền cả nhà kiếm được đều để mua thuốc...



Từ xe khách sang xe bò, xuống xe bò thì đi bộ đến thôn Vượng Thủy, hành trình mất ba giờ.

Khương Nhu theo sát Thẩm Thành Đông, quan sát xung quanh, tò mò.

Cách đó không xa có mấy đứa nhỏ ở dưới gốc cây hòe lớn thả diều bắt chim, tiếng cười như chuông gió, đầy ngây thơ và chất phác.

Cô nhìn về phía tiếng cười, hỏi anh: "Khi còn bé có phải anh thường chơi ở đây không?"

Thẩm Thành Đông dừng bước, nhìn về phía cây hòe lớn, trong mắt không có hoài niệm: "Khi đó anh không thích chơi."

Nhà anh nghèo, khi còn nhỏ không có quần áo để mặc, hơn nữa anh còn phải giúp mẹ làm việc, làm sao được ra ngoài chơi?

Nhưng những thứ này, anh không muốn cho cô biết.

Khương Nhu thu hồi ánh mắt, theo anh đi vào thôn. Ở dưới gốc cây hòe lớn ngoài trẻ em, còn có vài phụ nữ đang tụ tập phơi nắng nhàn nhã nói chuyện.

Có người nhìn thấy bọn họ, vội vàng lớn tiếng hỏi: "Ồ! Đông Tử, cháu dẫn vợ về à?"

Thẩm Thành Đông mang theo một đống đồ, nắm tay Khương Nhu đi qua, chia kẹo cưới cho mọi người.

Khương Nhu đứng ở bên cạnh vẫn mỉm cười lễ phép, trông dễ gần, hơn nữa cô xinh đẹp, dáng vẻ đáng yêu, khiến người ta yêu mến.

Có người ngưỡng mộ nói: "Đông Tử, cháu giỏi thật! Vợ cháu đẹp hơn thanh niên tri thức thôn chúng ta nhiều, hơn nữa điều kiện gia đình cũng tốt! Xem ra cháu là chàng trai có phúc nhất thôn chúng ta!"

"Đúng vậy, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này, chạm vào chắc là mịn lắm."