Chương 9

Lục Vân Dương thở dài, ngữ khí lạnh nhạt: "Tôi là bác sĩ, gặp phải bất cứ bệnh nhân nào bị ngạt thở cần cấp cứu tôi đều sẽ làm thế cả chứ không phải chỉ làm thế với cô."

Một câu nói ra nghe có vẻ như rất hợp tình hợp lý, thế nhưng Ngọc Đào nghe xong lại có vẻ ngậm ngùi, cô ấm ức than thở: "Anh đã từng sờ biết bao người như thế, nhưng tôi chỉ mới bị mỗi anh sờ!"

Người đàn ông cuối cùng phát giác ra cô có chỗ nào không đúng, ánh mắt anh linh hoạt quan sát cô từ trên xuống dưới: "Cô treo cổ xong đầu óc bị ảnh hưởng à?"

Anh vừa dứt lời thì một chiếc gối của Ngọc Đào bay thẳng qua, cô tức giận trừng mắt với anh: "Đầu óc anh mới bị ảnh hưởng ấy, anh còn là đồ lưu manh!"

Người đàn ông vội đỡ lấy cái gối, không để ý việc cô vô cớ gây sự, dửng dưng nói: "Tôi còn có việc, thuốc tôi để lại cho cô đấy, tự bôi đi."

Nói xong anh ném chiếc gối lại, nhấc hòm thuốc của mình lên rồi sải bước rời đi.



Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, anh phải quay về nói rõ ràng với ông nội việc ông se duyên lung tung, nếu không chuyện này đối với ai cũng không công bằng.

Ngọc Đào vốn dĩ định đi theo nhưng nghĩ lại, cuối cùng vẫn không nhúc nhích.

Phương thức từ hôn của nguyên chủ quá mức cực đoan, chắc chắn đã để lại ấn tượng cực kỳ không tốt cho người đàn ông kia mới khiến anh ta có thái độ như thế với mình.

Có điều không sao cả, tương lai còn dài, cô không tin hồ ly tinh yểu điệu đệ nhất yêu giới sẽ bị chút chuyện này làm khó.

Anh chàng họ Lục kia sớm muộn gì cũng là người của cô thôi.

Người đàn ông vừa rời đi căn phòng liền trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy một vài tiếng nói chuyện bên ngoài truyền vào, dường như người đàn ông đang dặn dò gì ai, Ngọc Đào ngồi trên giường cẩn thận nghe ngóng một hồi vẫn không nghe rõ được bèn đi xuống giường, định bụng xem thử người đàn ông sẽ nói chuyện này với người nhà họ Tô thế nào.