Chương 35

“Cái gì cơ?” Ngô Hiểu Phượng có chút nghe không rõ.

“Là hô hấp nhân tạo.” Ngọc Đào nói lại lần nữa, cô nghĩ một hồi, cảm thấy Ngô Hiểu Phượng có thể có chút xa lạ với từ ngữ này, lại khoa tay múa chân cho cô xem: “Chính là cái loại miệng đối miệng, khi mà người cứu chết đuối đó…”

Ngô Hiểu Phượng rất nhanh đã hiểu được ý tứ của cô, vẻ mặt chắc nịch: “Không có!”

Sau đó, an ủi cô: “Em yên tâm, ngày hôm đó Vân Dương chỉ ấn l*иg ngực cho em, cậu ta không hôn em, em vẫn còn trong trắng!”

Ngọc Đào: "..."

Cô thật sự không có ý này, chỉ là đơn thuần muốn biết Lục Vân Dương có hô hấp nhân tạo cho cô hay không, kết quả thế mà lại không có?

Cô không trả lời, Ngô Hiểu Phượng lại nghĩ đến chuyện hai ngày nay mà chồng mình kể, lúc này hỏi: “Em gái, em không thích Vân Dương, vậy người em thích là ai?”

“Nói với chị dâu đi, nói không chừng chị dâu còn có thể giúp em đó, có thể thuyết phục bà nội cho em gả qua đó sớm một chút.”



Ngọc Đào: "..."

Cô nhìn Ngô Hiểu Phượng, nghĩ thầm nếu bây giờ em nói mình coi trọng Lục Vân Dương, chị còn có thể giúp em được không?

Cô vẫn không lên tiếng, còn tỏ ra sắc mặt thần thần bí bí, không rõ ràng, vì vậy đã kí©h thí©ɧ trí tưởng tượng của Ngô Hiểu Phượng rất nhiều, cô ấy cảm thấy người đàn ông mà Tô Ngọc Đào thích hẳn là rất khó nói ra, nếu không vì sao con bé lại không muốn gả cho Vân Dương?

Phóng tầm mắt nhìn cả xã này, trong số những người cô quen biết thì chỉ Vân Dương có tiền đồ nhất, đúng không? Chẳng lẽ người mà con bé coi trọng còn tốt hơn Vân Dương?

“Em nói đi, mặc kệ người đàn ông kia là ai, chị dâu nhất định sẽ đứng về phía em." Cô ấy nói rất hào sảng, vỗ vỗ vai Tô Ngọc Đào.

Nhìn ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng quan tâm của chị dâu, Ngọc Đào ngược lại có chút không đành lòng không đáp lại cô ấy, Ngọc Đào cười cười: “Chị dâu, trước kia em chẳng thích ai cả.”

Ngô Hiểu Phượng "A" một tiếng, không có khả năng chứ?