Chương 31

Lục Vân Dương cúi đầu, nhìn cái tay bị cô nắm chặt đến mức không thể rút ra kia, vô cùng lạnh nhạt nói: “Cô buông tay tôi ra.”

Nhìn ánh mắt hờ hững của anh mang theo vài phần nghiên cứu sâu sắc, Ngọc Đào kiềm chế ý nghĩ còn muốn tiếp tục thân cận, từ từ buông tay.

“Chuyện vừa rồi thật sự cảm ơn anh nhiều.” Cô vén những sợi tóc mai bên tai lên, nét mặt hiện lên chút e lệ, rụt rè: “Nếu không phải anh xuất hiện kịp thời, không chừng anh ta sẽ ra tay đánh tôi mất.”

Người đàn ông “ừm” một tiếng, xoay người đi về phía trước.

Đột nhiên anh rời đi ngay trước mặt mình, Ngọc Đào mới từ trong cảm giác thân mật vừa rồi hoảng hốt mà lấy lại tinh thần, cô vội vàng đuổi theo: “Bác sĩ Lục, anh đi đâu vậy?”

“Đi làm.” Người đàn ông đến đầu cũng không ngoảnh lại đáp.

Tâm tình của Ngọc Đào như chững lại: “Anh đi làm ở công xã sao?”

Lục Vân Dương không trả lời cô, càng đi càng nhanh, tựa hồ như đã quên phía sau anh còn có một cô gái đuổi theo, chẳng mấy chốc giữa hai người đã kéo ra khoảng cách.

Mặc cái bộ dáng lạnh lùng trước sau như một của anh, Ngọc Đào vẫn vui vẻ tiếp nhận, cô đuổi theo hỏi: “Vậy khi nào bác sĩ Lục sẽ trở về?”



“Hai ngày nay anh giúp tôi nhiều việc như vậy, hay hôm nào tôi mời anh ăn gì đó được không?”

“Còn nữa, anh xem lúc nào thì tôi có thể tìm anh để tái khám nhỉ?...”

Lời còn chưa dứt, người phía trước đột nhiên dừng lại, Ngọc Đào thiếu chút nữa liền đυ.ng phải lưng anh.

Ngay lúc cô muốn mở miệng, người đàn ông quay đầu lại, mí mắt nâng lên, khóe mắt lưu chuyển nét cười không rõ: “Cô có chút vết thương này mà còn muốn tái khám?”

Bị anh nhìn thấu tâm tư, Ngọc Đào thu liễm cảm xúc, một chút cũng không chột dạ mà gật đầu: “Tôi có chút lo lắng di chứng về sau…”

Đường quê trống trải, gió thoảng từng cơn, cuốn theo mùi hương trong trẻo của người đàn ông xẹt qua.

Anh không nói gì, nhìn thẳng vào cô.

Ánh nhìn trực diện này phảng phất khiến cho cô càng tin tưởng hơn.