Chương 10

Thế nhưng trong nhà chính không thấy bóng dáng của Lục Vân Dương mà lại có vài gương mặt lạ lẫm, bọn họ vây quanh người nhà họ Tô, có vẻ như đều đến vì chuyện hôm nay.

Sau khi nhìn thấy Ngọc Đào đứng trước cửa phòng bình an vô sự bọn họ đều thở dài nhẹ nhõm, một người phụ nữ không nhịn được lên trước nói: "Ngọc Đào à, cháu làm bà nội cháu sợ chết khϊếp, sau này có chuyện gì thì chúng ta từ từ bàn bạc, cháu không được làm chuyện ngốc nghếch như thế này nữa đâu nghe chưa."

Rất nhanh đã có người tiếp lời: "Cháu làm vậy người nhà họ Lục cũng không thoải mái được, mẹ cháu còn phải đến nhà nói chuyện với người ta đấy."

"Nhà họ Lục bên kia chưa biết chừng sau lưng sẽ nói thế nào về nhà cháu đâu."

Bảy tám cái miệng cùng nhau nói, nghe thì có vẻ như đang quan tâm cô, kỳ thực ra lời trong lời ngoài đều là đang trách cô không hiểu chuyện.

Có điều việc hôn nhân này Lục Vân Dương còn chưa gật đầu, cách làm của nguyên chủ hôm nay quả thực quá xốc nổi, Ngọc Đào cũng không nói được gì chỉ đành bày dáng vẻ "Đương sự vô cùng ăn năn hối lỗi" nhìn mọi người gật đầu: "Cháu biết rồi, sau này cháu sẽ không phạm lỗi này nữa."



Bà nội Tô chỉ hừ một tiếng, trên mặt viết đầy ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Để bà xem sau này cháu có lấy được đứa nào tốt hơn Vân Dương không!"

"Thế cháu không thích Vân Dương thì cháu thích người như thế nào hả?" Một người phụ nữ tiếp lời hỏi Ngọc Đào, một người xuất sắc như Lục Vân Dương mà cô còn không để vào mắt, điều này mới khiến người ta cảm thấy vô cùng kỳ quái: "Hay là để thím giúp cháu để ý cho nhé?"

Lời này vừa nói ra, ánh mắt cả phòng đều dồn lên người cô, như thể muốn đem cô lột sạch sẽ, dáng vẻ chờ xem kịch thể hiện rõ trên mặt.

Ngọc Đào đang nghĩ xem nên trả lời thế nào thì nghe thấy tiếng có người gọi cô.

Mọi người hướng mắt theo tiếng gọi, trông thấy một cô gái đang đi từ cổng vào.