Chương 7: Thay Đổi (3)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

"Này! Được rồi!" Ngoài miệng nói như vậy, Đồng Nhan lại đi chậm lại, còn chưa kịp đoán ra ý đồ của tên biếи ŧɦái này, chỉ thấy Triệu Tiểu Hổ vừa dứt lời đã lảo đảo ngã xuống cái mương ven đường.

Cái mương rất sâu, bên trong đầy bùn, Triệu Tiểu Hổ ngã xuống trong nháy mắt đã thành người bùn.

"Anh thế nào rồi? Không sao chứ?" Tiếng mưa "ào ào" tràn ngập bên tai, Đồng Nhan rõ ràng không nghe thấy tiếng rêи ɾỉ và tiếng chửi rủa của Triệu Tiểu Hổ, càng không thấy rõ tình huống trước mắt của hắn như thế nào.

Cái mương đất vừa sâu vừa dốc, với vóc dáng nhỏ bé của cô chỉ dựa vào sức một mình cứu người lên là không có khả năng, nếu cố gắng thể hiện có khả năng ngay cả chính mình cũng sẽ té vào.

Hơn nữa, Đồng Nhan cũng không muốn bởi vì một tên biếи ŧɦái mà tự mình mạo hiểm.

May mắn phía trước cách đó không xa chính là đại viện thanh niên tri thức, cô quyết định trở về tìm người trước!

Ở dưới đáy hố, Triệu Tiểu Hổ đau đến mức rêи ɾỉ "ai ui", hắn cảm thấy toàn thân đau nhức. Thấy Đồng Nhan không nhanh chóng xuống cứu mình còn xoay người bỏ đi, trong lòng hắn vừa giận vừa sợ hét: "Đồng Đại Bảo! Cậu quay lại cho tôi! Đừng bỏ tôi lại!”...

Đợi đến khi Đồng Nhan dẫn mọi người đến cứu hắn đã là nửa giờ sau.

Lúc này sắc mặt người bùn Triệu Tiểu Hổ đã tái nhợt, đau đến mức đã ngất đi, mọi người mất nửa ngày dùng dây thừng thô và xẻng mới đưa hắn lên được.

"Mau đưa hắn đến trạm y tế đi!"

Trời mưa to như vậy đưa hắn đến bệnh viện huyện chữa trị rõ ràng là không thực tế, chỉ có thể đưa đến trạm y tế thôn sơ cứu trước.

Đồng Nhan cao một mét bảy, vóc dáng thấp nhất trong đám nam thanh niên tri thức, mọi người thấy cô gầy nhỏ cũng không giúp được gì nên để cho cô trở về trước.

Mấy người khác hợp lực nâng Triệu Tiểu Hổ lên, bất chấp mưa gió đi đến trạm y tế ở đầu thôn.



Trận mưa lớn này cho đến sáng sớm hôm sau mưa mới tạnh dần, dân thôn Hạnh Hoa thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm tạ ông trời nhân từ đã ban ơn cho họ, những nông dân sống bằng nghề trồng trọt cuối năm nay sẽ có cơm ăn không bị đói.

thanh niên tri thức ngày hôm qua đã đi ra ngoài tuần tra, hôm nay có thể nghỉ ngơi một ngày, Đồng Nhan ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào mới đứng dậy khỏi giường đất nhỏ.

Có lẽ vì bị thấm mưa và cảm lạnh rồi, mũi cô hơi ngột ngạt, cô đưa tay xoa mạnh đầu mũi lại khiến đầu choáng váng hơn.

Hử? Có gì đó sai sai ở đây! Cảm giác này không đúng!

Đồng Nhan mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, nghi hoặc mở hai tay ra nhìn một chút, nhìn một cái đã cảm thấy sợ hãi!

Vì nguyên thân quanh năm làm việc nặng nên hai tay chẳng những đầy những vết chai tay mà lòng bàn tay và chỗ ngón tay còn có chỗ nứt nẻ, mỗi lần cô rửa mặt đều có thể cảm nhận được nó thô ráp như thế nào.

Nhưng bây giờ, đôi tay này lại trở nên bóng loáng nhẵn nhụi, không còn một vết chai nào cả, chuyện kỳ lạ gì đang diễn ra vậy?

Thật sự là quá quỷ dị!

Cô giơ hai tay lên nhìn đi nhìn lại nhiều lần mới dám xác nhận đôi tay nhìn như sống an nhàn sung sướиɠ này là của mình.

Giống như là nghĩ tới cái gì đó, Đồng Nhan vội vàng vén quần áo lên, thấy trên người vẫn giống như trước kia không có bất kỳ biến hóa gì, cô không khỏi thấy thất vọng trong lòng.

Chỉ có điều nghĩ lại, như vậy cũng may mắn, nếu như thân thể đột nhiên thay đổi quá nhiều sẽ chỉ mang đến nguy hiểm vô tận cho bản thân cô, vốn đang che dấu thân phận, cô cũng không muốn vào lúc này xảy ra bất kỳ sai lầm gì.

Nhưng tại sao đôi tay này lại có biến hóa lớn như vậy?

Đồng Nhan khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu cũng không nghĩ ra nguyên nhân.