Chương 43: Đậu Phộng (4)

Nhóm Dịch: Tuyết Lạc Sơn Trang

Trịnh Châu vừa nghe bọn họ muốn tìm thứ tốt, lập tức hiểu ra, sắc mặt vốn u ám lại hiện lên nụ cười: "Sao các cậu không rủ tôi?"

"Tôi muốn rủ lại không tìm được hai người." Thẩm Thiệu Khanh bình tĩnh nhìn về phía bọn họ, cũng không hỏi nhiều nữa.

"Phía đông thôn Hạnh Hoa có một ngọn núi, người trong thôn đều gọi nó là Hạnh Sơn, nhưng thật ra trên núi không có cây hạnh(*) nào cả.

(*) cây hạnh: cây mai."

Dưới chân núi vốn là một mảnh đất hoang, hai năm nay người ta khai hoang mảnh đất này và trồng đầy đậu phộng và ngô.

Đồng Nhan đi theo phía sau bọn họ tới nơi này vẫn không hiểu ra sao, mãi cho đến khi thấy Chu Chính không nói lời nào nhổ vài cây đậu phộng lên, lại ném chúng vào một cái rãnh bên cạnh một đống cỏ khô, cô mới nhìn ra những người này muốn làm gì.

"Các anh không sợ bị người ta nhìn thấy sao?"

Bên cạnh ruộng đậu phộng là ruộng ngô, được bao quanh bởi một vòng tròn các cột ngô và khá khuất, nhưng nếu có thôn dân đi ngang qua nơi này phát hiện bọn họ đang làm chuyện xấu thì nên làm cái gì bây giờ?

Cô thật sự là không ngờ những người này bình thường trông có vẻ nghiêm túc vậy mà sau lưng còn làm loại chuyện như vậy!

"Nhìn cậu sợ sệt quá vậy, người ở đây đều chất phác lắm, không có việc gì đâu." Trịnh Châu móc từ trong túi ra một hộp diêm, sau đó ngồi xổm bên cạnh rãnh dùng diêm đốt mạ đậu phộng.

Mỗi năm bọn họ chỉ kiếm được có bấy nhiêu lương thực, ai nấy cũng đều là thanh niên, mỗi ngày làm việc đồng áng, chút lương thực này rõ ràng cũng không đủ ăn, cho dù có tiền nhà gửi tới bồi bổ thêm, có đôi khi vẫn sẽ đói đến nỗi bụng kêu vang.

Cho nên trộm mấy hạt đậu phộng đốt ăn là chuyện bọn họ thỉnh thoảng sẽ làm, người trong đại đội cho dù nhìn thấy cũng chỉ mắt nhắm mắt mở giả vờ không nhìn thấy.



Một đám thanh niên xa xứ đến đây sống cũng không dễ dàng gì, ai lại đi bắt bẻ họ vì mấy hạt đậu phộng.

Khi những làn khói trắng bốc lên, mùi khét bốc lên từ dưới mương.

Trịnh Châu và Chu Chính dùng cành cây chọn ra những cây giống đậu phộng đã gần như bị đốt cháy ra sau đó dập tắt ngọn lửa, những củ lạc đen xì rơi trên mặt đất.

“Cậu nếm thử xem, cái này ăn được rồi.” Trịnh Châu nhặt mấy củ lạc lên, đưa vào tay Đồng Nhan, rõ ràng là có ý lấy lòng.

Chuyện hôm nay là do anh ta nhất thời hồ đồ mà làm không đúng, vì có lỗi thì sửa là quy tắc ứng xử của anh ta, là người đàn ông biết co biết duỗi.

“Cám ơn.” Đồng Nhan nhận lấy nhưng không ăn, cô cho vào trong ba lô, xem như là nhận lấy ý tốt của anh ta.

Thấy cô không ăn, Trịnh Châu chỉ nghĩ là cô xấu hổ sợ bị mất mặt thế mà liền đưa hết chỗ lạc còn lại cho Trầm Thiệu Khanh và Triệu Hòa Bình.

Trầm Thiệu Khanh nhận lấy đậu phộng, đầu tiên là dùng lòng bàn tay xoa đi xoa lại, sau đó tách một củ lạc ra, ăn một cách chậm rãi, bộ dạng đó nhìn giống như không phải là ăn lạc mà đang ăn một bữa tiệc thịnh soạn.

Thanh lịch, cao quý, điềm tĩnh.

Không hề giống một người đang làm việc xấu.

“Đồng Đại Bảo, sao cậu không ăn?” Triệu Hòa Bình cũng ăn rất lịch sự, trước đây anh ta và Đồng Nhan chỉ quen biết sơ sơ, sau hôm nay thì sẽ thân thiết hơn trước đó vài phần.

“Mọi người ăn đi, tôi bị dị ứng với lạc.” Lần này cô không nói dối, bản thân thật sự là dị ứng với lạc, còn những người khác, ví dụ như Trịnh Châu liệu có tin hay không thì cô không biết.